Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 71: Em trai con còn chưa mọc răng đâu
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:13:14
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Từ lúc mấy đứa ngoài đến giờ, nó còn dậy . Mẹ
Quý .
Lúc nãy bà cũng mới xem cháu nội, thằng bé ngủ thật ngon, mềm mại mũm mĩm, thấy là chọc ghẹo.
"Chắc thằng bé vẫn còn buồn ngủ đấy , giống với nó , ngủ đến mức trời sập cũng gì hết." Quý Kiến Quân .
Mặt Tô Đan Hồng đỏ lên: “Anh đừng vu oan cho em, em như , hơn nữa nhà còn Đại Hắc, còn , em thể vui vẻ an nhàn đấy ?”
Mẹ Quý .
Tô Đan Hồng : "Mẹ cứ ạ, con thêu đây, chờ chút thằng nhóc đó dậy là thêu .
"Ừm, con ." Mẹ Quý khẽ gật đầu, tay vẫn thoăn thoắt lựa đậu, chuyện trò với Quý Kiến Quân về việc sắm sửa Tết năm nay.
"Kiến Văn gọi điện thoại về, bảo năm nay sẽ về sớm hơn một chút." "Dạ." Quý Kiến Quân gật đầu một tiếng, thêm lời nào. "Kiến Quân , cha cũng chẳng còn cách nào khác. Hồi đó Kiến Văn mới lên chức cha, một ở Thành phố Giang Thủy. Con Lệ Lệ nhà nó mua nhà, mong an cư lạc nghiệp. Cha cũng thể để con gái nhà cứ mãi thuê phòng ở mãi . Hơn nữa, lúc giá nhà còn hời, thế nên và cha con bàn mua cho nó một căn." Mẹ Quý chậm rãi kể cho .
"Con , chuyện đều qua." Quý Kiến Quân đáp. Thật , trong lòng vẫn còn chút trách móc thằng Tư (Kiến Văn), trách nó ngay cả tiền dưỡng lão của cha mà cũng dám ngốn sạch. Dù thì, việc thuê phòng ở Thành phố Giang Thủy cũng chẳng là kế gì.
Rốt cuộc thì cũng là con dứt ruột đẻ , cha mà tiếc cho . Vả , từ nhỏ đến lớn, thằng Tư luôn là đứa ưu ái, luôn hưởng những thứ nhất.
Thế nhưng, vẫn khỏi chạnh lòng đôi chút.
Hôm nay, nhắc chuyện cũ, trong lòng những suy nghĩ khác.
Anh chỉ cần lo cho cuộc sống của thật là , còn những chuyện khác thì cần bận tâm.
"Lần Kiến Văn gọi điện về, bây giờ một mét vuông giá bốn mươi tệ. Hồi mua chỉ tầm hai mươi tệ, là lời to , giá bây giờ tăng gấp đôi. Căn nhà mua quả thật đáng giá. Vân Vân học trong thành phố cũng chẳng cần ở ngoài nữa, cứ ở thẳng nhà Kiến Văn là , cũng tiết kiệm khối tiền." Mẹ Quý hồ hởi kể.
Quý Kiến Quân chỉ gật đầu. Gia đình ở Thành phố Giang Thủy cũng nhà, còn rộng hơn căn của thằng Tư nhiều. Thằng Tư mua tám mươi mét vuông, còn căn nhà Tô Đan Hồng mua ở khu tiểu khu thì lên tới một trăm lẻ tám mét vuông. Ước chừng rộng hơn gần ba mươi mét vuông.
Chỉ là Quý Kiến Quân ý định điều đó.
Ngược , Quý tiếp lời: "Kiến Văn gọi về bảo, nếu các con chút tiền dư dả trong tay thì thể lên thành phố mua một căn nữa, là sẽ lời, nếu ở nữa thể bán , cũng kiếm ít tiền."
"Giờ tiền lo toan chi tiêu trong nhà còn chẳng đủ, lấy tiền mà mua nhà nữa ạ."
Nếu thật sự mua nhà, chỉ cần hỏi Tô Đan Hồng là xong. Cô thạo Thành phố Giang Thủy lẫn Thành phố Đại Học, cần gì nhờ vả đến Kiến Văn chứ? Hơn nữa, nếu nhờ vả Kiến Văn, kiểu gì cũng mắc nợ ân tình của . Đến lúc Vân Lệ Lệ đến vay tiền đầu tư mua nhà gì đó, chẳng lẽ cho mượn ? Rắc rối cứ thế mà nối tiếp.
Thế nên, Quý Kiến Quân đành im lặng, suy nghĩ của . Dù là Giang Thủy Đại Học, nhà cũng ba căn , là quá đủ , còn cần gì mua thêm nữa chứ. Mẹ Quý nào con trai hiền lành, trung thực của đang tính toán đủ đường. Bà chỉ tiếp tục : "Mẹ cũng với Kiến Văn , con bây giờ cha, việc lớn việc bé đều cần tiền. Nhà bây giờ còn đang thiếu tiền, lấy dư dả mà mua nhà ở Thành phố Giang Thủy nữa chứ?" Hàng ngày mở mắt là cần tiền. Nào là mua tủ lạnh, mua máy giặt mấy trăm đồng, mua dê con, mua gà con, còn tiền lương mỗi tháng chu cấp cho Quý Hồng Quân, Hứa Ái Đảng... Mẹ Quý chỉ nghĩ đến thôi là thấy nhức đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-71-em-trai-con-con-chua-moc-rang-dau.html.]
Bà chỉ hy vọng giá gà thể tăng lên, đầu xuân năm liền thể bán , cũng thể gỡ gạc chút vốn liếng, đúng ?
Nghĩ tới đó, bà liền hạ giọng hỏi: "Kiến Quân, Đan Hồng xem gà con ?"
"Đi , Đan Hồng bảo gà con lớn khỏe mạnh." Quý Kiến Quân đang nghĩ gì chứ? Anh khẽ đáp lời.
"Nếu mà thì năm thể đưa mấy con cho Hồ Đại Tiên ăn." Mẹ Quý .
Quý Kiến Quân dở dở , đang gì chứ?
Vợ cữ cả tháng trời nên thể ăn gà, ngay cả uống cháo gà cũng chỉ vì lợi sữa, chỉ ăn hai cái đùi gà. Những thứ còn đều bụng hết cả .
Vợ cữ một tháng, cũng tẩm bổ tròn một tháng.
"Vâng, đến lúc đó con sẽ hầm cho vợ con ăn bồi bổ." Song, Quý Kiến Quân cũng từ chối, thuận theo mà . Mẹ Quý xong thật sự hài lòng, gật đầu tiếp tục lựa đậu.
Chạng vạng tối, Hầu Tử tan học. Nó chạy đến đây để thăm em trai. Lúc nó đến, bé Nhân Nhân cũng tỉnh giấc, đang giường oa oa.
"Em trai." Hầu Tử tiến đến, ôm Nhân Nhân nhưng Quý Kiến Quân cho. Anh : "Thằng bé mũm mĩm thế , cháu ôm sẽ bế lâu . Lỡ tè dầm lên cháu bây giờ."
Nói xong, liền ôm Nhân Nhân lên cho thằng bé tè. Một lát , thằng nhóc quả nhiên tè dầm ngớt, cho Hầu Tử giật cả : "Thật may lúc nãy cháu ôm em, nếu tối nay cháu tắm . Cháu ghét nhất là tắm, lạnh cóng!"
Bây giờ trời trở lạnh, nên tắm rửa cũng thưa dần. "Trong bếp nước nóng, cháu múc rửa tay . Thím Ba của cháu hôm nay định sủi cảo đấy, bảo thím múc cho cháu một bát ăn." Quý Kiến Quân dặn. "Vâng ạ!" Mắt Hầu Tử sáng rực. Tô Đan Hồng đang ướp thịt muối, thấy cháu đến, cô hỏi: "Tan học nhanh ?"
"Dạ , thím Ba ơi, cháu ăn sủi cảo ạ!" Hầu Tử líu lo.
"Để thím múc cho cháu một bát nhé." Tô Đan Hồng gật đầu, lập tức múc cho cháu bát sủi cảo. Chỉ mười phút , Hầu Tử ăn một cách ngon lành. Mỗi cái sủi cảo đều nhân thịt đầy đặn, đặc biệt thơm ngon. Nó ăn trầm trồ: "Mấy hôm sang thăm em trai, em trai béo lên trông thấy!"
"Mỗi ngày đều ăn ngon như , bảo thằng bé chẳng mập ú mới lạ."
"Em trai cháu còn mọc răng !" Tô Đan Hồng hiểu ý Hầu Tử, cô đáp.
"Còn mọc răng ạ?" Hầu Tử sửng sốt hỏi: "Vậy thì em trai ăn cái gì?"
"Thì là b.ú sữa , uống sữa bột hòa nước. Đợi lớn lên một chút là thể ăn cháo bột ." Tô Đan Hồng giải thích.
Hầu Tử gật đầu, líu lo: "Thế thì em trai mau lớn mới , cái sữa đó uống no bụng gì cả, cháu ngoài chơi một lát về là thấy đói liền."
Lần , khi nó sang chơi, thấy thím Ba đang pha sữa bột cho Nhân Nhân, bụng nó bỗng thấy cồn cào. Dù bà nội dặn nó lớn , thể giành phần ăn của em trai, nhưng nó vẫn nếm thử một chút. Nó bao giờ uống thứ sữa bột thơm lừng đó cả, thèm lắm. Thím Ba hiểu ý, liền múc cho nó một chén, đúng kiểu em trai vẫn uống. Uống xong, Hầu Tử thấy sảng khoái vô cùng, mùi vị ngon đáo để, chỉ điều là chắc bụng, chạy nhảy một lúc là thấy đói meo.