"Chỗ nho còn thừa thì để nhà ăn, bán nữa. Những bán nho chắc mấy ngày nữa sẽ tới, cha mua một ít nho giống về, đến lúc đó trồng ở vườn quả hai. Sang năm nhà thể bán nho ." Quý Kiến Quân .
Anh bế thằng bé về nhà mà tốn chút sức lực nào, trông vô cùng khỏe mạnh.
Còn Tường Tường đang hưởng thụ tình yêu thương của cha, nỗi buồn do bán hết ngựa cũng tan biến hết cả, còn đòi ăn nho ở vườn.
Quý Kiến Quân cực kỳ cưng chiều con, hễ Tường Tường đòi gì là đáp ứng ngay. Anh hái cho thằng bé một chùm, Tường Tường liền rửa nho, đó đem ăn cùng cha. Hai cha con cùng ăn hết chùm nho đó. Tường Tường nhận sự an ủi cực lớn, thấy bên ngoài đám bạn gọi, liền chạy nhà lấy hình dán em hồ lô phóng ngoài.
Tô Đan Hồng : "Sao an ủi nhanh ? Nó mới về với em là bán hết ngựa , mắt còn rơm rớm cơ."
Cô an ủi con thế nào nên bảo thằng bé tìm cha để hỏi.
Chẳng ngờ hai cha con cùng về tươi tỉnh trở , vẻ tâm trạng thằng bé hề tổn thương chút nào.
Giờ còn tâm trạng chạy ngoài chơi hình dán, còn đau buồn gì nữa chứ.
"Lứa ngựa mua về bán nữa." Quý Kiến Quân khẳng định.
"Sao bán nữa?" Tô Đan Hồng lên tiếng hỏi, "Buôn bán là cách kiếm tiền cực mà, hơn nữa đến mua ngựa đều là những tiền, mua về họ đều đối xử tử tế, chăm sóc chu đáo."
"Một con ngựa giá trị mấy nghìn đồng lận, đương nhiên chăm sóc như báu vật. Dù là giàu đến mấy, bỏ tiền lớn như cũng thể để lãng phí. Hơn nữa, những ở thời đại đều tự vươn lên từ gian khó. Đổi là em, nếu mua một con ngựa về, em cũng sẽ tận tâm chăm sóc, để nó thiệt thòi chút nào. Thế nên, việc bán ngựa cũng chẳng khác là bao."
"Nuôi mãi cũng tình cảm." Quý Kiến Quân .
"Dê với lợn thì chẳng tình cảm gì, nhưng bò với ngựa , bởi vì chúng linh tính. Nên lúc bán mấy con ngựa đó, chút nỡ, bọn chúng cũng đều đầu theo."
"Vì , trong lòng Quý Kiến Quân cũng nỡ, chính vì thế định bán nữa, cứ để nuôi thôi."
Tô Đan Hồng : "Đã từng tuổi mà vẫn y hệt mấy đứa nhỏ."
" mà cũng , tuy bán lãi ít, nhưng bán thì thôi, trong nhà cũng chẳng thiếu thốn mấy đồng bạc lẻ ."
Thực trong nhà chỉ Tường Tường buồn, Viện Viện cũng buồn thiu theo, con bé tình cảm với lũ ngựa. Chính vì thế, suốt mấy ngày liền, con bé cứ lẽo đẽo chuyện với chú ngựa Tiểu Hồng.
Xung quanh vẫn còn một tin tới hỏi mua ngựa, tuy nhiên cuối cùng vẫn mua . Quý Kiến Quân kiên quyết bán nữa, nhưng cũng để họ về tay trắng, còn mua ít mật ong tặng họ.
Vài ngày , điện thoại reo vang, đầu dây bên thông báo đến ga xe lửa, yêu cầu nhanh chóng lái xe tới đón. Quý Kiến Quân lập tức gọi ông Tần, nhờ ông lái xe cùng. Trong nhà lúc chỉ còn một chiếc xe, chiếc giao hàng , đành nhờ tới xe của ông Tần. Ông Tần cũng nghĩa khí, gác việc đang dở, lập tức cùng .
Một tay giao tiền, một tay nhận ngựa, còn mấy cân đông trùng hạ thảo, tiền lộ phí hứa Quý Kiến Quân cũng trả luôn một thể, tổng cộng mất hơn ba nghìn đồng.
Đám ngựa chở về, Quý Kiến Quân liền trực tiếp đưa lên núi.
Mấy em Tường Tường và Viện Viện vui mừng khôn xiết.
"Cậu ba, ngựa lớn bán nữa ?" Viện Viện khẽ hỏi.
"Không bán nữa, cha , đàn ngựa sẽ nuôi chung với Tiểu Hồng, bán !" Tường Tường trực tiếp trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-478-ngua-con-va-dong-trung-ha-thao.html.]
"Ừ, bán nữa , hai đứa cho chúng uống ít nước . Đi cả chặng đường xa nên chắc là mệt lắm." Quý Kiến Quân .
"Được ạ!" Viện Viện mừng mặt, cùng Tường Tường cho ngựa uống nước.
"Cậu với tụi nó như chúng nó sẽ coi là thật đó." Ông Tần với Quý Kiến Quân.
" cũng thật mà, ngựa linh tính, nỡ bán, cứ để nuôi thôi, cũng chẳng tốn gì." Quý Kiến Quân giải thích.
Ông Tần ngây , đó thấy buồn : " bỏ mấy nghìn đồng như mà để gì ?"
Quý Kiến Quân nhẹ, biếu ông Tần một ít đông trùng hạ thảo, dặn dò: "Ông đem về hầm gà bồi bổ nhé, lắm đấy ạ."
"Đây là đông trùng hạ thảo ?" Ông Tần nhận lấy, tò mò hỏi. "Vâng, hàng chất lượng đó ạ." Quý Kiến Quân gật đầu. Lần mua cũng nhiều lắm, vốn dĩ chia cho cha vợ, nên trong nhà cũng chẳng còn dư dả bao nhiêu. Ông Tần đây là đồ quý, cũng khách sáo nhận lấy vài lạng đông trùng hạ thảo.
Sau khi về nhà, vợ ông là Trương Tuyết Lê cằn nhằn: "Cái Quý Kiến Quân cũng thật là, gì cũng báo một tiếng, cứ thế tới là gọi ngay. Trong nhà bao nhiêu hàng hóa thế , một em xoay sở đứt ."
"Bên đó Kiến Quân mới khi nào hàng về, hơn nữa cũng báo với , đương nhiên vội vàng qua đó." Ông Tần đáp lời.
Vả , đây cũng chuyện thường xuyên xảy , một năm chỉ một hai thôi mà. Tình nghĩa em là hết, bận đến mấy cũng giúp. Hơn nữa hôm nay cũng bận lắm, giờ cao điểm buổi sáng là lúc bận rộn nhất cũng qua .
"Anh chẳng thèm quan tâm em vất vả cả." Trương Tuyết Lê ấm ức .
"Ai bảo quan tâm em chứ? Em xem đây là gì?" Ông Tần rút một gói giấy dầu trong túi áo , . Gói nhiều, chỉ chừng vài lạng.
"Đây là gì?" Trương Tuyết Lê ngẩn hỏi.
"Đây là đông trùng hạ thảo, là loại dược liệu cực kỳ quý hiếm và đắt đỏ đó. Ban nãy Kiến Quân cho , bảo dùng để hầm gà, một chỉ cần cho vài sợi là ." Ông Tần giải thích.
"Bổ lắm hả?" Trương Tuyết Lê hỏi .
Lần Quý Kiến Quân cũng mang ít bong bóng cá qua biếu, dù thật sự là tanh ngòm nhưng công dụng thì cực kỳ . Chị ăn xong cảm thấy gân cốt dường như cải thiện ít. Cha chồng chị cũng bảo hiệu quả lắm! Vì thế, thấy Quý Kiến Quân biếu chị, chị liền thấy hứng thú ngay.
"Ừ, cực kì bổ đấy." Ông Tần khẳng định.
"Thế xin nhiều một chút? Này mỗi chút xíu ." Trương Tuyết Lê tiếc rẻ.
"Chà, em tưởng đây là hàng thường đó hả? Chút thôi mà nếu em ngoài mua cũng một hai triệu đồng đó!" Ông Tần trả lời.
"Thật thế ?" Trương Tuyết Lê giật .
"Chứ còn gì nữa." Ông Tần đưa gói đồ cho chị: "Hôm nay hầm một con gà, em chọn con to chút, đem biếu cha một phần."
"Được, cho mấy sợi?" Trương Tuyết Lê hỏi.
"Cho sáu sợi , em cho nhiều nước , đem sang biếu cha nhiều một chút." Ông Tần sắp xếp đồ đạc .