"Hai vị đều chú Hà dẫn tới, nếu thấy hứng thú thì thể lên núi tham quan." Quý Kiến Quân .
"Được thôi." Hai vị khách liền lên núi. Sau đó, họ mê mẩn thôi, chấm ngay con ngựa đầu đàn Tiểu Hồng.
"Con ngựa bán, những con khác các ông thể xem." Quý Kiến Quân . Vừa bán, hai đó cũng cố chấp khó , tản chọn ngựa. "Giá cả thế nào cứ thẳng, hai vị đều là những đại gia thiếu tiền." Ông Hà .
Câu đồng thời cũng ngầm báo cho Quý Kiến Quân một tin tức, rằng giá cả ngựa của ông hề với hai vị khách .
Quý Kiến Quân cũng nhanh chóng nắm bắt ý tứ, hơn nữa cho dù Ông Hà báo giá thì vẫn tự giá. Ông Hà mối quan hệ thiết với , còn những khác thì . Tuy nhiên, nếu hai vị khả năng thì thể mặc cả. Nếu thuyết phục , việc mua với giá như Ông Hà cũng là thể. "Này, ông gì lạ , lúc ông mua giá nào thì chúng mua với giá đó!" Một trong hai đó lên tiếng. "Ông Hà mua với giá bốn nghìn đồng, nhưng hai vị thì bốn nghìn rưỡi." Quý Kiến Quân trả lời.
Ông Hà thẳng như ruột ngựa, lập tức nhếch mép, thầm nghĩ hai ông già chắc chắn đồng ý .
Đòi thêm năm trăm đồng nữa một cách vô lý, thì mà .
Quả nhiên hai đó bắt đầu hài lòng: "Làm gì cái lý nào như , bán cho ông Hà bốn nghìn, chúng bốn nghìn rưỡi? Tiền của chúng là lá cây !"
" , đang chặt c.h.é.m chúng ? Chúng đều là cùng quê, ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, thì thật quá đáng!" Người còn .
"Ông Hà lẽ rõ với hai ông. chỉ bán cho Ông Hà với giá đó vì chúng quen nhiều năm , còn hợp tác ăn. Nếu bán rẻ cho ông thì . hai vị là đầu tới mua bán, đương nhiên mua theo giá đưa." Quý Kiến Quân . "Không , đều mua theo giá như của Ông Hà!" Ông Viên .
Ông Cát cũng chen : "Tuy chúng đầu gặp mặt nhưng chúng cũng quen với Ông Hà nhiều năm, năm đó cùng đồng cam cộng khổ tới ngày hôm nay. Ngày xưa quản lý nghiêm ngặt, mấy bọn họ ngấm ngầm mở một trại lợn bán cho chợ đen, giao tình tầm thường chút nào!"
"Anh là bạn của Ông Hà, thì cũng là bạn của chúng . Chúng cũng thế lực, nhưng bọn họ nước xa cứu lửa gần. Chỗ nếu như xảy chuyện gì, sản nghiệp nhỏ, còn cả gia đình già trẻ lớn bé đều ở đây. Cần giúp đỡ gì thì gọi một tiếng chúng sẽ đến ngay!" Ông Viên .
"Không sai sai!" Ông Cát .
Hai ít lời thuyết phục, lúc Quý Kiến Quân mới thở phào nhẹ nhõm. cũng chỉ giảm giá cho ba trăm đồng, vẫn đắt hơn Ông Hà hai trăm đồng. " vẫn còn nhập thêm một đợt hàng nữa. Đợt nếu như hai vị vẫn cần thì bán bằng giá Ông Hà." Quý Kiến Quân lên tiếng.
Ông Viên và Ông Cát cũng đây là kẻ khó nhằn, cho dù chịu cũng chấp nhận. Ai bảo hai bọn họ ưng ý hai con ngựa cơ chứ?
Hơn nữa còn là bạn của Ông Hà, bọn họ đương nhiên cũng tỏ thái độ thiện chí mà nhận lấy.
Hai cũng nhóm bạn bè riêng của . Con ngựa mà khoe thì tha hồ chú ý.
Vì , Quý Kiến Quân thành công bán con ngựa thứ ba, thứ tư, đều theo giá bốn nghìn rưỡi. Điều khiến Ông Viên và Ông Cát thoải mái hơn nhiều, ít nhất thì hai họ cũng mua rẻ hơn chút. Tuy rằng chút tiền đó trong mắt bọn họ chẳng đáng là bao, nhưng quan trọng là thái độ.
Những khác Quý Kiến Quân chẳng buồn mặc cả, bốn nghìn rưỡi thiếu một xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-477-khong-no.html.]
Trong chốc lát, bán sáu con ngựa. Giờ núi chỉ còn vua ngựa Tiểu Hồng. Quý Kiến Quân dáng vẻ của nó cũng chút đành lòng, bởi vì bạn bè nó chẳng còn, do vua ngựa Tiểu Hồng lúc nào cũng rầu rĩ.
"Ngoan, đợi một thời gian nữa thì sẽ đem mấy con ngựa con về cho mày." Quý Kiến Quân cho nó ăn một bó cỏ, an ủi nó.
Quý Kiến Quân cũng là việc nhanh gọn, nhanh liền gọi điện cho phía Nội Mông Cổ, đó mua thêm ngựa.
Vốn còn lo lắng điện thoại còn nữa, dù cũng hai ba năm . Tuy nhiên, thử gọi thì quả nhiên vẫn . Vậy là Quý Kiến Quân liền chuyện với bên .
Lần Quý Kiến Quân mua liền một lúc mười con ngựa, để bên đó vận chuyển tới trạm xe lửa huyện, còn gửi thêm hai trăm đồng tiền lộ phí đường. Người ở thời độ tin cậy vẫn cao. Quan trọng nhất là tới, Quý Kiến Quân kết giao tình với bọn họ, hơn nữa còn mua ít đông trùng hạ thảo ở nơi bọn họ giới thiệu.
Lại thêm mối quan hệ với Tiêu Đại Quân, vì cũng sợ Quý Kiến Quân lừa bọn họ, dù thì chuyện đối với Quý Kiến Quân cũng chẳng lợi ích gì, ?
Bọn họ trao đổi giá cả điện thoại. Ngựa mà Quý Kiến Quân bộ đều là ngựa con khỏe mạnh, vì thể rẻ . Hiện tại một con tăng lên ba trăm đồng .
Quý Kiến Quân cũng đồng ý, đó nhờ mang thêm một ít đông trùng hạ thảo. Đến nơi sẽ thanh toán một .
Từ bên đó tới bên gần, nhanh nhất cũng mất độ sáu bảy ngày. Quý Kiến Quân cũng gấp, khi nào đến sẽ tự động gọi điện thoại tới ủy ban thôn.
"Cha, ngựa nhà đều bán hết ạ?" Tường Tường mới xem vua ngựa về, thằng bé buồn, cất tiếng hỏi.
Dù thì những con ngựa cũng là do nó chăm sóc từ nhỏ, tình cảm lắm, nhưng cha nó bán hết cả .
"Ừ, bán ." Quý Kiến Quân đáp lời, vẻ mặt thằng bé thêm: " cha mới nhập một đàn ngựa mới, mấy hôm nữa sẽ tới. Đám ngựa đó sẽ bán, để nhà nuôi thôi."
"Thật ạ?" Vẻ mặt của Tường Tường sáng bừng, hỏi dồn.
"Thật chứ. Lần là cha sai, cha hỏi ý kiến con mà bán ngựa . Sau thì bán nữa, cứ để ở nhà nuôi thôi." Quý Kiến Quân bế thằng bé lên, dịu dàng .
"Được ạ!" Lúc Tường Tường mới tươi tỉnh trở , hỏi tiếp: "Nho nhà bán chạy ạ?"
"Bán đắt khách lắm, chở sang thành phố Đại Học cháy hàng , ai đến đều mua kịp nho nhà ." Quý Kiến Quân tủm tỉm .
"Đương nhiên , nho nhà ngon như thế mà. Ban nãy Tiêu Tuấn còn bảo, nho mà mang lên huyện bán thì chắc chắn sẽ đắt như tôm tươi!" Tường Tường hào hứng kể.
Nho trong nhà quả thực vô cùng dễ bán, to ngọt lịm, hơn nữa hái xuống là đem bán luôn, tươi roi rói. Hội sành ăn ở thành phố Đại Học mà cưỡng nổi hương vị ngọt lành của thứ nho chứ?
"Chỉ điều nho nhà nhiều, giờ hết sạch ." Tường Tường , "Sau vườn vẫn còn chín chùm, núi cũng chỉ còn mười mấy chùm nữa là hết thôi."