Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 462: Đánh bạc ăn tiền năm mới
Cập nhật lúc: 2025-08-26 09:58:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân dâu cả đều những tính toán của Chu Chí, cô : "Quý Vân Vân ngộ nhỡ cô phát điên, che chở cho em đấy nhé. Nói cô bây giờ tiền quyền thì cũng chuyện đùa , chúng thể đấu cô ."
"Yên tâm , sẽ để em xảy chuyện. Chỉ là con trai của , em giữ thật cho đấy." Chu Chí trấn an.
"Cái cần dặn dò. Bây giờ khẩu vị của em lắm, nhất định thể sinh cho một đứa con trai trắng trẻo mập mạp." Vân dâu cả tự tin .
Sau khi chia tay Chu Chí, Vân dâu cả tự xe trở về nhà.
Con cái trong nhà đều đang chờ cô về ăn cơm đoàn viên. Vân Đại Hải thì mặt mày âm u, gằn giọng: "Đi ngoài gặp riêng tên gian phu ?"
Ra ngoài lâu như mới trở về, chẳng cần cũng phụ nữ gì.
"Vân Đại Hải, cơm thể ăn bừa bãi, nhưng lời thì thể bậy bạ nha! Nếu còn ăn lung tung mặt các con của như thì sẽ để yên cho !" Vân dâu cả ngẩng cao đầu đáp trả.
Bây giờ cô chỗ dựa vững chắc . Lúc sống c.h.ế.t chịu ly hôn, cũng là vì còn cách nào khác. Bởi lẽ cô tiền, ly hôn thì đây? Nhà đẻ chẳng ai, đều là ở nông thôn, thể trông cậy , cho nên cô mới chịu ly hôn.
bây giờ thì khác. Bây giờ cô tiền , cho dù một ngoài thuê nhà, với tiền đó, cô một năm rưỡi cũng cần lo lắng c.h.ế.t đói!
Cho nên cô cần gì sợ Vân Đại Hải nữa, căn bản là chẳng sợ hãi gì cả.
Quả nhiên khi cô cãi , dù sắc mặt Vân Đại Hải tối sầm, cũng thêm lời nào.
Về phần các con, chúng căn bản chẳng quan tâm tới chuyện của cha . Chúng đều đến phát chán . Đợi sang năm chúng sẽ ngoài việc, sẽ trở về nữa.
Vân Đại Hải ăn cơm xong liền ngoài. Anh tìm Quý Vân Vân, cũng thăm con trai của một chút, chỉ là bây giờ Quách Đống Lương nhất định đang ở nhà, cách nào đến thăm con. Chỉ là hôm nay cũng . Gia đình cũng còn là một cái gia đình đúng nghĩa nữa. Bọn nhỏ đối với cũng chẳng gì nhớ mong, chúng đều đang lên kế hoạch sang năm sẽ ngoài việc.
Vợ , danh nghĩa thì còn đó, nhưng thực tế chẳng khác nào còn.
Vốn dĩ một gia đình êm ấm, giờ đây chỉ còn một .
Vân Đại Hải đang dạo phố thì bất chợt thấy Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ phía , cả hai đang cùng Yên Nhi và Quý dạo chơi. Hôm nay là ba mươi Tết, trời tuy rét cắt da nhưng phố phường tấp nập, nhộn nhịp lạ thường. Hàng quán đồ ăn vặt bày bán khắp nơi, chuẩn đón giao thừa, ai nấy đều buôn bán tấp nập.
Vân Lệ Lệ thấy trai cả, nụ môi chợt tắt hẳn, bằng vẻ hờ hững.
Quý Kiến Văn cũng nhận , nhưng Quý và Yên Nhi thì . Hai bà cháu đang say sưa xem máy nổ bỏng ngô.
"Đừng bận tâm gì, tự tự chịu thôi!" Quý Kiến Văn khẽ với Vân Lệ Lệ, giọng đầy ẩn ý.
Trong mắt Quý Kiến Văn, Vân Đại Hải giờ đây là tự chuốc lấy. Cuộc sống êm đềm, vốn giữ, hết đến khác tự đẩy cảnh .
Anh bỏ mặc vợ con, cùng Quý Vân Vân bày mưu tính kế. Dù Quý Vân Vân giờ sống vẻ khá giả, thì bên cũng tan cửa nát nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-462-danh-bac-an-tien-nam-moi.html.]
Quý Kiến Văn vẫn tin chị dâu cả Vân mang thai. Nếu , lẽ sẽ càng tránh xa tên . Từ xa, Vân Đại Hải thấy cả nhóm, thoáng sững , lập tức lưng bỏ , một ngoái đầu.
Chứng kiến cảnh , Quý Kiến Văn càng kiên quyết tránh xa Quý Vân Vân. Còn về phần Vân Lệ Lệ, chuyện khó xử đôi phần.
Dù đó cũng là ruột của cô. Ngày đối xử với cô cực kỳ , nhưng từ khi theo Quý Vân Vân, như biến thành một khác, lạnh lùng đến mức còn chút tình nghĩa nào. Thậm chí thể vì Quý Vân Vân mà ruồng bỏ vợ, khiến vợ con ly tán. Năm nay, những đứa cháu trai còn tìm đến cô, rằng chúng miền Nam việc, lẽ sẽ về nữa.
Vân Lệ Lệ vẫn thương yêu các cháu ngoại, nên cho chúng hai trăm đồng, dặn chúng giữ để chi tiêu tằn tiện khi miền Nam việc.
Đây là việc nhất mà cô thể giúp đỡ cho những đứa cháu trai .
Vân Đại Hải bỏ , kéo theo tâm trạng của Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ cũng chùng xuống. Vốn đang vui vẻ, giờ đây họ đều ảnh hưởng ít.
Riêng Quý và Yên Nhi thì vẫn rạng rỡ, vui vẻ.
"Tết ở thành phố Giang Thủy, cứ nghĩ sẽ vắng vẻ lắm, ai ngờ đông vui, náo nhiệt hơn cả năm ngoái!" Mẹ Quý tươi . "Năm nay nhiều bán đồ ăn vặt về quê, tranh thủ dịp Tết kiếm thêm ít tiền của mấy đứa nhỏ. Số tiền kiếm trong tháng khi bằng hai ba tháng ngày thường đấy." Vân Lệ Lệ tiếp lời. " , thời gian mấy đứa nhỏ cũng rủng rỉnh tiền tiêu vặt mà." Mẹ Quý híp mắt.
Bà lâu dịp cùng con trai dạo phố, nên trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vân Lệ Lệ kéo tay áo Quý Kiến Văn, khẽ hiệu đừng để mất hứng. Quý Kiến Văn liền : "Mẹ ăn chút bánh trôi ? Đây là món đặc sản miền Nam đó, ăn ngon lắm."
"Bánh trôi là bánh thế nào con?” Mẹ Quý liền hỏi.
Quý Kiến Văn dẫn ăn, nhưng đó ai cũng chê. Hương vị tuy thơm ngon nhưng quá ngọt, họ đều ăn quen. "Ngày Tết chẳng nên ăn ngọt ? Hôm nay chúng cố tình cho nhiều đường hơn, thêm miễn phí đấy. Ngày thường đến ăn, nhiều đường cũng chẳng ." Bà chủ quán .
"Mấy cô là miền Nam ?" Mẹ Quý hỏi.
" , chúng là Trạm Giang." Bà chủ cửa hàng .
"Nghe bên đó phát triển lắm mà, còn tới đây kiếm tiền ?" Mẹ Quý khó hiểu hỏi. "Đâu tự tới đây, là lấy chồng ở đây. Chồng sống ở đây, chút đồ ăn vặt quê hương, thế là chúng mở một cửa hàng buôn bán luôn." Bà chủ tiệm giải thích.
Dù Vân Đại Hải cho mất hứng, Quý Kiến Văn vẫn cố gắng đưa cả nhà chơi tương đối vui vẻ.
Tết ở Trung Quốc luôn nhộn nhịp.
Ở quê nhà bên đó cũng . Trong đình thôn, ít đang tụ tập đánh bạc, đây là phong tục cũ từ bao đời nay, năm nào cũng .
Ngày khi Quý còn ở đây, năm mới bà đều sẽ ghé qua đó. Còn về Tô Đan Hồng, cô cũng từng đến xem thử, nhưng chỉ liếc mắt một cái là chịu nổi. Thật sự mà , dùng từ "lộn xộn ồn ào" để miêu tả cũng chẳng hề quá lời.
Cô thể nào ở những chỗ như , ồn ào đành, còn khói thuốc bay nghi ngút.
Thế nhưng hai Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan thích đến những nơi . Năm họ , năm nay cũng .
Rõ ràng năm nay vận khí của Quý Mẫu Đan khá , cảm giác như tiền bạc rủng rỉnh hơn hẳn. Cô còn tới gọi Tô Đan Hồng cùng : "Đan Hồng, em cùng chị đánh cược một chút ? Năm mới mà cứ ở nhà mãi chán ? Chúng cũng chơi lớn gì, thắng thua chẳng tốn bao nhiêu tiền, đối với em thì càng chẳng đáng là gì.