Quý Kiến Văn từ phòng bếp liền thấy ngoài, bèn hỏi: "Mẹ đấy?"
"Đi mua đồ ăn ." Vân Lệ Lệ . Quý Kiến Văn gật gật đầu, cũng hỏi thêm nữa. Anh thất vọng về , tự hỏi từ bao giờ suy nghĩ như ?
Rõ ràng là nên để quá thiết với Quý Vân Vân, xem dụ dỗ thành thế nào !
Thế nhưng cũng thể gì khác. Anh thể ngăn cản qua với Quý Vân Vân.
"Anh cũng cần quá lo lắng, em thấy Quý Vân Vân đối xử với vẫn là thật lòng mà." Vân Lệ Lệ an ủi.
"Hừ, chỉ cần đừng tiêm nhiễm những thứ hão huyền đó, cảm thấy mãn nguyện !" Quý Kiến Văn hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Mẹ Quý về, bữa ăn trong nhà cũng phong phú hẳn, thịt, cá, rau, cả nhà ăn uống tương đối vui vẻ.
Quý Kiến Văn ăn xong liền trở về chuẩn bài học. Suốt kỳ nghỉ hè động đến sách vở, Kiến Văn sợ quên hết kiến thức, đêm nay "cày" một chút .
Còn Mẹ Quý, bà lặng lẽ gọi Vân Lệ Lệ , khoe những món đồ bà mang về cho con dâu xem.
Vân Lệ Lệ ngây đống đồ: "Đây là những thứ mang từ nhà Vân Vân về ?"
Mẹ chồng cô ngờ mang từ chỗ Quý Vân Vân về một gói hải sâm, còn cả một hộp tổ yến. Đây đều là những thứ vô cùng quý giá.
" , Vân Vân bảo mang về, Tiểu Quách mua cho nó ít." Mẹ Quý .
Làm vợ, bà đương nhiên thể gọi theo con gái là Ông Quách, bà vẫn luôn gọi là Tiểu Quách.
Nếu như , Vân Lệ Lệ chắc chắn sẽ khách sáo, nhưng giờ đây, cô như chim sợ cành cong, dính líu gì đến Quý Vân Vân nữa. Bởi , dù thích những thứ , cô vẫn từ chối: "Nếu Vân Vân hiếu thuận lấy cho , cứ giữ ăn ."
"Mẹ ăn một hết nổi? Hơn nữa lúc Vân Vân cho , cũng là nghĩ đến các con mà thôi, chứ từng tuổi , còn cần mấy thứ gì nữa?" Mẹ Quý .
"Không cần , Kiến Văn cho con lấy đồ của Vân Vân. Nếu , thể nào cũng tha cho con." Vân Lệ Lệ xua tay.
"Cho nên mới kéo con đây, con tự hâm cho Kiến Văn ăn. Nó từng nếm qua mấy thứ , mà đây là cái gì chứ? Nó cũng sẽ hỏi gì , đây là món đại bổ, kỳ nghỉ hè con với Kiến Văn gầy bao nhiêu , đừng để ảnh hưởng sức khỏe." Mẹ Quý .
"Mẹ, con đối xử với chúng con, cũng là thương chúng con dễ dàng gì, nhưng chuyện quả thật là ." Vân Lệ Lệ .
"Không gì là cả. Trước con cũng ủng hộ Vân Vân, dù ăn thất bại, nhưng chuyện đó qua . Hiện giờ Vân Vân cuộc sống , về Yên Nhi chừng cũng cần nó hỗ trợ giới thiệu chính phủ việc." Mẹ Quý .
Vân Lệ Lệ sửng sốt, khựng : "Em thể quen ai chứ?"
"Không nó quen , là Tiểu Quách quen ." Mẹ Quý úp mở .
Bà đứa nhỏ trong bụng Quý Vân Vân bây giờ, đứa bé lai lịch tầm thường . Chờ Yên Nhi lớn lên, đến lúc đó khơi thông quan hệ một chút, chính phủ việc, tương lai sẽ vô cùng tươi sáng.
Vân Lệ Lệ cuối cùng cũng thuyết phục, bởi vì tổ yến và hải sâm hai thứ thật sự là quá quý giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-439-xay-ra-chuyen.html.]
Hơn nữa cũng đều là món đại bổ, là hai trong bát trân của thời xưa! Vì thế Vân Lệ Lệ liền theo lời Mẹ Quý dạy, cho cả nhà ăn.
Quý Kiến Văn quả nhiên đó là gì, liền thuận miệng hỏi một câu.
Vân Lệ Lệ : "Là mua nấm tuyết về, hầm nhừ đó."
Quý Kiến Văn trong trạng thái bận rộn cũng gì, thậm chí còn chén tổ yến ăn xong. Anh ăn xong tiếp tục xem sách vở chuẩn bài học, hỏi thêm câu nào nữa.
Vân Lệ Lệ cầm chén , đó, cô cũng uống một chén. Thêm đường phèn, hương vị ngọt ngào, mùi vị quả thực tuyệt.
Tổ yến , đây là đầu tiên cô ăn trong đời. Yên Nhi cũng ăn một chút, cô bé cũng là cái gì, điều ăn thấy tệ, nên cô bé cũng ăn.
Mẹ Quý hài lòng, chỉ cần cả nhà Kiến Văn sống là điều bà vui hơn bất cứ thứ gì. Ngày hôm là khai giảng, mà Mẹ Quý cũng trở về nhà, tiếp tục "sự nghiệp" bếp núc. Phải công nhận là, Mẹ Quý ở đây hỗ trợ, bữa ăn trong nhà thật sự .
Ngay cả Vân Lệ Lệ cũng cảm thấy , cho dù bác ba cô mỗi tháng đưa đồ tới hai , cô cũng sẽ để cho chồng ở đây.
Bởi vì tất cả thứ trong nhà cô cần bận tâm gì nữa, từ giặt giũ, nấu nướng đến lau dọn nhà cửa. Có điều, rửa chén cô vẫn sẽ , thuận tiện, cũng vài lời lấy lòng mà chồng cô thích nhất. Cuộc sống như vốn dĩ , nhưng ngờ, bao lâu khi khai giảng, cả của Vân Lệ Lệ – chính xác hơn là một trong những đứa con trai của nhà Vân Đại Hải – liền chạy tới, với cô rằng bố nó đánh c.h.ế.t nó.
Vân Lệ Lệ liền nhíu mày. Thật lòng mà , cô chẳng chút nào, nhất là với cả Vân Đại Hải , cô chút ấn tượng nào.
Còn tới chuyện cùng Quý Vân Vân , chỉ nhà nợ nhiều tiền như , cũng từng ý định trả dù chỉ một đồng! Hơn nữa chuyện , hai nhà cũng gần như trở mặt với .
bây giờ đứa nhỏ đều sợ tới mức chạy tới đây, cho nên cách nào khác, cô cũng chỉ thể một chuyến. Mẹ Quý cũng nằng nặc đòi theo.
"Mẹ gì?" Vân Lệ Lệ hỏi.
Mẹ Quý đáp: "Mẹ sang đó bảo vệ con, cái gã rể đó cũng chẳng hiền lành gì, lỡ con can ngăn đánh thì ?" Dù miệng thế an ủi Vân Lệ Lệ, nhưng thực tình bà cũng nhớ Kiến Văn từng chính Vân Đại Hải đánh cho một trận đấy thôi!
Thực là, bà sang xem kịch vui ở nhà họ Vân, đặc biệt là xem quả báo mà Vân Đại Hải gieo, cái gã dám ức h.i.ế.p con gái bà, hại con gái bà mất hết danh dự!
Thế nên Vân Lệ Lệ liền đưa Quý cùng tới.
Trong nhà Vân Đại Hải đang huyên náo hỗn loạn, còn hơn cả gà bay chó sủa cũng đủ để hình dung.
"Đi đây cho ! Nếu cô còn trốn tránh, cô tin ông đây đập cửa lôi cô ngoài !" Vân Đại Hải phẫn nộ đ.ấ.m thùm thụp cửa, chửi bới ầm ĩ.
Lúc Vân Lệ Lệ cùng Quý đặt chân đến, liền thấy tiếng hét giận dữ đó của .
Hàng xóm láng giềng hai bên náo động đến mức thể yên, đều hé cửa xem náo nhiệt.
Khi Vân Lệ Lệ và Quý chen , Vân Đại Hải bắt đầu sức đạp cửa phòng ngủ chính.
"Vân Đại Hải, cái quái gì , loạn thành cái bộ dạng , ho lắm !" Vân Lệ Lệ là sĩ diện, nhưng giờ cô cảm thấy, mặt mũi mất sạch , về cô cũng sẽ đến khu nhà nữa, đường thể nào cũng chỉ trỏ, bảo là thích nhà nào đó, thật sự quá ê mặt! "Sao các tới đây?" Vân Đại Hải tức tối hỏi, mặt mày bất bình.