Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 438: Bới lông tìm vết
Cập nhật lúc: 2025-08-26 09:58:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống của Yên Nhi ở quê nhà vô cùng thoải mái, đáng tiếc cuộc sống thư thái luôn trôi qua nhanh.
Chớp mắt, đến cuối tháng Tám, Yên Nhi thu dọn đồ đạc để trở về.
Tô Đan Hồng hầm một con gà đêm ngày cô bé trở về, gọi mấy chị em chia ăn.
Ngày hôm , Tô Đan Hồng nhờ Tô Trư Mao lúc giao hàng, tiện thể đưa Yên Nhi về nhà.
Hôm qua Mẹ Quý cũng về, Vân Lệ Lệ suýt chút nữa nhận bà.
Kiểu tóc của chồng cô đổi, mặc một bộ quần áo mới, cùng với mấy chiếc túi xách, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp.
Cô bán quần áo nên qua là hàng .
Cả từ xuống như , e rằng lên đến cả nghìn tệ!
"Mẹ, về, con suýt nhận đấy." Vân Lệ Lệ thốt lên. "Cả từ đầu đến chân, chắc lên đến cả nghìn tệ nhỉ?" " , bảo Vân Vân đừng mua, nhưng con bé cứ nhất định mua cho , là ở bên đó, nếu ăn mặc bình thường sẽ khiến con bé mất mặt." Mẹ Quý .
Bà cũng cảm thấy quần áo đắt tiền như rốt cuộc khác gì so với quần áo rẻ tiền, chẳng đều để mặc , chỗ nào đặc biệt hơn ?
"Xem Vân Vân bây giờ sống , thế thì cũng thể yên tâm ." Vân Lệ Lệ .
Mẹ Quý gì. Trên thực tế, bà yên tâm nổi, bây giờ đứa nhỏ trong bụng con gái con của Ông Quách. Nếu phát hiện thì còn , nhưng nếu phát hiện, thế nào? Sao lá gan con gái của bà thể lớn đến chứ!
Buổi tối lúc ngủ, Quý Kiến Văn với Vân Lệ Lệ: "Chuyện của , em cần quan tâm nhiều đến thế."
"Em gì ." Vân Lệ Lệ vẻ mặt nặng trĩu của chồng, vội : "Em , sẽ nhắc đến nữa." "Ừm, ngủ sớm , em cũng mệt ." Quý Kiến Văn đáp.
Sáng hôm , Yên Nhi đưa về. Vân Lệ Lệ cũng tạm ngừng việc bày sạp, định nghỉ ngơi đôi ba ngày tính tiếp.
Tiện thể, cô cũng bảo Tô Trư Mao mang hai nghìn tệ về trả cho Tô Đan Hồng.
Một hai năm gần đây, việc kinh doanh đặc biệt thuận lợi, lợi nhuận cũng vô cùng khả quan, điều khiến ý định ấp ủ bấy lâu của Vân Lệ Lệ dần sống dậy.
Cô tính, đợi trả hết nợ, sẽ tiếp tục bày sạp kiếm tiền, tích góp một khoản kha khá bán luôn cửa hàng nhỏ để mở tiệm quần áo riêng.
Thật ngày khi còn hợp tác với Quý Vân Vân, tiệm quần áo của họ ăn phát đạt, nhưng tất cả vốn liếng đều dồn xưởng may mặc.
Cô cảm thấy, đợi khi gia đình trả dứt tiền còn , cô thể thử sức nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-438-boi-long-tim-vet.html.]
Hồi , khi trả một vạn ba nghìn tệ, Vân Lệ Lệ cảm thấy như trời đất sụp đổ chân.
Mười ba nghìn tệ đó, tiền nhỏ bé gì!
Thế nhưng, tiềm năng của con đúng là chỉ khi dồn đường cùng mới bộc lộ. Giờ đây, nhà cô trả nợ bao lâu mà gần xong ! Bây giờ chỉ còn ba nghìn tệ, ba nghìn tệ thôi. Cô cứ bày sạp từ giờ đến cuối năm, cuối năm cùng Kiến Văn nhập một lô hàng mới về, thế là thể trả hết nợ !
Những chuyện tưởng chừng thể , giờ đây họ thể thành sớm trong đầy hai năm! Vân Lệ Lệ cũng nhận rõ ràng đất nước đang phát triển với tốc độ chóng mặt, chỉ cần cô chuyên tâm ăn, nhất định sẽ kiếm tiền.
Sau khi Yên Nhi về đến, Vân Lệ Lệ vô cùng hài lòng. Con gái bé bỏng những đen sạm gầy sọp chút nào, ngược còn mũm mĩm hơn hẳn. "Đương nhiên là mập lên ạ, mợ ba mỗi ngày đều nấu bao nhiêu là món ngon, con ăn no căng bụng luôn." Yên Nhi khúc khích đáp.
Còn về việc da dẻ trắng trẻo hơn, đó cũng là nhờ khí hậu nơi ôn hòa, dù Yên Nhi lúc nào cũng ở trong nhà nhưng vẫn sáng da lên trông thấy.
"Lần về mang theo gì ?" Bà Quý tỏ vẻ vô cùng bất mãn. Thật là , cô Tô Đan Hồng gửi theo trứng gà, mấy con cá muối và cả năm mươi cân ( 25kg) gạo nữa.
"Mẹ đừng bới lông tìm vết nữa, chị dâu ba gửi ít đồ ." Quý Kiến Văn cũng nhịn lên tiếng.
Chẳng trách tính tình ba hiền lành như cũng chịu nổi, đành đưa bà về đây. Mẹ quả là giỏi gây sự thật.
"Cả kỳ nghỉ hè ăn uống gì nhà cô , sang bên Vân Vân mà ở. Giờ về , cô cũng chẳng bù những thứ trong thời gian đó, chỉ gọi mang ngần thôi ?" Bà Quý càu nhàu. "Chỗ mà ít chỗ nào hả ?" Quý Kiến Văn phản bác.
"Cái mà con dám bảo nhiều ? Con ở bên nhà Vân Vân sống thế nào ? Vân Vân ngày nào cũng dặn bảo mẫu hầm tổ yến cho tẩm bổ, còn hải sâm, bào ngư nữa, tất cả những món đó đều ăn đấy!" Bà Quý khoe khoang. Quý Kiến Văn sa sầm mặt. Vân Lệ Lệ hiểu rõ chồng nhất, câu tiếp theo của sẽ là "Vậy cứ sang mà ở hẳn với con gái !", nên vội vàng kéo , giục: "Kiến Văn mau đem đồ đạc trong , dọn dẹp phòng bếp luôn thể."
Quý Kiến Văn nén giận, , khiêng bao gạo thẳng phòng bếp.
"Mẹ , con nhà chúng con bây giờ thể so sánh với điều kiện của Vân Vân, nhưng con và Kiến Văn cố gắng hết sức để lo cho . Mẹ như , thật sự khiến con và Kiến Văn tổn thương." Vân Lệ Lệ thở dài, giọng đầy bất lực.
"Không , là đang Tô Đan Hồng, con và Kiến Văn ." Bà Quý vội vàng biện minh.
"Mẹ, rõ ràng là đang con và Kiến Văn! Con và Kiến Văn bây giờ còn đang gánh một khoản nợ nhỏ, thể ăn no mặc ấm là chúng con cố gắng lắm . Nếu là gia đình khác, lẽ sụp đổ từ lâu ." Vân Lệ Lệ thở dài, tiếp: "Có điều con cũng hiểu, khoản nợ nhà chúng con tuy lớn nhưng đối với Vân Vân mà thì chẳng thấm . mỗi nhà mỗi cảnh, đừng những lời nữa, chúng con cũng khả năng cho ăn những thứ cao cấp đó ."
"Lệ Lệ , là Tô Đan Hồng quá keo kiệt, ngay cả một con gà cũng mang đến cho ăn." Bà Quý lầm bầm.
"Chị dâu ba hầm cho Yên Nhi ăn mà. Yên Nhi tối qua mợ ba hầm một con gà, còn gọi cả Tiểu Đông, Hiểu Trân, Hiểu Ngọc sang ăn cùng nữa." Vân Lệ Lệ giải thích.
"Cô chỉ là đang giả thôi!" Bà Quý hừ lạnh một tiếng.
Vân Lệ Lệ cũng chẳng đôi co với bà nữa. Cái kiểu như , quả thực y hệt Quý Vân Vân hồi , lúc ly hôn với Lý Trí. Cho bao nhiêu cũng chê ít, còn coi đó là chuyện đương nhiên, cho thì chính là nợ bà, chính là bất hiếu! "Ngày mai con dạy học, Kiến Văn hôm nay còn chuẩn giáo án gì đó, bận rộn. Mẹ ở ngoài mới về cũng mệt , đừng phiền nữa, đừng gì nữa, ạ?" Vân Lệ Lệ , giọng chút mệt mỏi.
"Mẹ , đợi lát nữa sẽ chợ mua ít sườn về cho các con." Bà Quý vội vàng . Kỳ nghỉ hè , Kiến Văn quả thật gầy ít. Đây cũng là vì bà nấu cơm, để ở bên ngoài tùy tiện ăn qua loa, thì chút thịt thà dưỡng chất nào chứ? Cho nên, bà Quý cũng gì thêm, liền ngoài mua sườn mua rau.