Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 421: Chị Em Dâu
Cập nhật lúc: 2025-08-26 08:32:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đan Hồng nấu xong bữa sáng, gọi tất cả lũ trẻ đang ngủ vùi giường thức dậy.
Mùa hè ngủ nướng, nhưng mùa đông, tất cả lũ trẻ đều giống hệt bố chúng, buổi sáng nướng thêm một chút khi dậy.
Quả thật Quý Kiến Quân mới từ trong bộ đội trở về hề như , thức dậy từ sớm.
Ấy mà , quen cô , hiện tại thỉnh thoảng thấy đùa giỡn như một đứa trẻ con, chỉ là mỗi như , trái tim Tô Đan Hồng mềm nhũn .
Kiến Quân nhà cô bình thường vốn là một đàn ông rắn rỏi, nghiêm nghị, thỉnh thoảng nũng một chút, cô thật sự chút cưỡng mà cùng "vận động", đến mức khiến "mềm chân". Sống trong thời đại mới lâu, Tô Đan Hồng cũng "nhiễm" ít tư tưởng táo bạo của phụ nữ hiện đại.
Nấu bữa sáng xong, cô liền gọi lũ nhỏ dậy.
Viện Viện đón về, ở bên ăn Tết, mà ở bên nhà họ Lý.
Cho nên hiện tại Tê Tê và Tường Tường ngủ chung, Nhân Nhân vẫn ở núi cùng ông Trương. Cô liền lớn tiếng gọi Tê Tê và Tường Tường dậy, quần áo mới cho chúng. Đưa chúng đánh răng rửa mặt xong xuôi, thì Nhân Nhân và ông Trương cũng xuống núi dùng bữa sáng.
Ngày Giao thừa vẫn náo nhiệt, trong thôn năm nay ít giàu lên, nhất là những ngoài thuê hoặc là ngoài buôn bán, đều trở về.
Điều khiến cho cả thôn càng thêm khí Tết. Tết đến, trẻ con là những hạnh phúc nhất, tiền lì xì, mua pháo hoặc những thứ đồ chơi khác, đứa nào đứa nấy đều vui mừng khôn xiết.
Năm nay Tô Đan Hồng mạnh tay chi bạo, cho ba đứa nhóc trong nhà mỗi đứa hai đồng tiền lì xì.
Như là quá nhiều , đều là cho năm hào, hiện giờ cho hai đồng, khiến cho Tường Tường vô cùng vui mừng, Tê Tê cũng vui vẻ mặt. Còn Nhân Nhân thì "trọng" tiền nên chẳng thèm để ý đến mấy đồng lẻ .
Ngày Giao thừa tế tổ, đó mới trở về chuẩn bữa cơm đoàn viên buổi tối. Năm nay cả nhà Quý Kiến Văn trở về, Quý cũng trở về, nhưng cũng giảm sự náo nhiệt của nhà họ Quý.
Sáu đứa cháu, cả trai lẫn gái, đủ đông vui , còn lớn vây quanh một bàn, một bàn ăn lớn đầy ắp tiếng , vô cùng náo nhiệt.
Cha Quý vui vẻ, tuy rằng thực sự viên mãn, nhưng hiện tại như cũng , ông hài lòng.
Quý Kiến Quân còn khui một chai rượu ngon. Rượu Mao Đài loại xịn, do Chân Miêu Hồng mang tới, hẳn hai bình lận. Mâm cơm cũng đều ngon, giò heo, vịt kho, còn gà nướng, cá lớn cũng , cùng với thịt ba chỉ, thịt viên, trứng gà.
Mâm cơm đầy ắp, những món ngon ê hề, còn cả nước ngọt lũ trẻ yêu thích. Tuy nhiên, vì lũ nhỏ uống nhiều nên chỉ mua đúng một chai, mỗi đứa chỉ rót một chén, uống hết là còn nữa. Loại nước ngọt cô thử qua, thấy cho sức khỏe nên dĩ nhiên sẽ cho lũ nhỏ uống nhiều. Dù một chén là quá ít ỏi, nhưng còn hơn . Vừa thưởng thức bữa ăn phong phú, thỉnh thoảng nhấp một ngụm đồ uống, quả là một chuyện vô cùng thích thú.
Bọn trẻ con mà, lúc nào cũng chuyện để , ngay cả một viên bi cũng đủ để chúng xây nên cả một thế giới riêng.
Ba chị em dâu Tô Đan Hồng, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng chẳng bao giờ thiếu đề tài để trò chuyện. Tuy nhiên, phần lớn là Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan rôm rả, họ khá thích tám chuyện, còn Tô Đan Hồng thì tham gia nhưng cũng thấy tệ. Riêng cánh đàn ông, cứ vài chén rượu là y như rằng tha hồ mà 'chém gió' đủ thứ chuyện trời biển.
Thật là một bữa cơm đoàn viên ấm cúng và trọn vẹn.
Ăn uống no nê, cánh đàn ông kéo sang uống , tiếp tục 'chém gió' đủ thứ. Bọn trẻ con thì vội vã chạy ngoài chơi đùa, còn Quý Mẫu Đan thì gọi hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc rửa chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-421-chi-em-dau.html.]
Tô Đan Hồng liền : "Cứ để bọn nhỏ ngoài chơi , chuyện bát đũa chúng dọn dẹp một loáng là xong ngay."
Thế là, lũ trẻ "giải thoát" ngoài thỏa sức nô đùa, cả năm mới một dịp vui chơi thoải mái đến thế.
Ba chị em dâu họ dọn dẹp đống bát đũa cũng chẳng thấm , nước nóng nên rửa cũng sợ lạnh tay.
“Năm nay về, bữa cơm đoàn viên của chúng mới thật sự yên ,” Quý Mẫu Đan thốt lên.
Phùng Phương Phương liền : “Sao em những lời như thế? Nếu để thì bà sẽ buồn chừng nào.”
“Thôi chị, chị còn mấy lời khách sáo đó gì? Chị thật sự nghĩ coi trọng chúng ? Trong mắt , chỉ Vân Lệ Lệ mới là con dâu ruột, còn chúng thì tính là cái gì chứ?” Quý Mẫu Đan đáp . Dù lời của cô khá thẳng thừng và khó , nhưng đó là sự thật phũ phàng.
Tô Đan Hồng cũng thấu chuyện. là trong mắt Quý, chỉ Vân Lệ Lệ mới xem là con dâu, còn ba họ – cô, Quý Mẫu Đan và Phùng Phương Phương – về cơ bản chẳng khác nào ngoài.
Phùng Phương Phương thêm gì, chỉ hỏi: “Khoảng thời gian em gửi biếu cái gì ?”
“Nhà em của nả gì mà gửi biếu? Chẳng thứ gì để đưa sang cả,” Quý Mẫu Đan thở dài. Cô vẫn còn nợ ít tiền, tuy xây nhà lầu nhưng đó là tiền tích cóp cả đời. Giờ đây nhà cô ăn uống còn chắt bóp, mà đồ biếu Quý chứ?
Phùng Phương Phương : “Chị cũng chẳng gửi biếu gì cả. Thế mà Đan Hồng đưa bao nhiêu đồ, cuối cùng chẳng nhận lời khen ngợi tử tế nào.”
Cả hai đều sang Tô Đan Hồng.
Tô Đan Hồng bình thản : “Em cứ coi như đó là trách nhiệm của . Gia đình biếu tặng là , còn gì thì cứ để thôi.” Quý Mẫu Đan liền thở dài: “Cũng chỉ Đan Hồng em là thông suốt thôi, chứ đổi là chị, chị chẳng thể nào chịu nổi .”
Lần , khi Hứa Hà San chuyển lời, đúng lúc cô đang phụ giúp thịt khô thì Quý trực tiếp yêu cầu đưa hai con gà sang. Bà sợ ăn nhiều đến thế sẽ nghẹn ?
Phải rằng, tất cả những món đồ Tô Đan Hồng chuẩn gửi biếu đều bày ngay mắt cô . Cô mà thèm nhỏ dãi, mà Quý còn đòi thêm hai con gà nữa ?
Ăn lắm đến thế thì chỉ mà ăn đá thôi! “Không thông suốt thì cũng gì ? Dù thì cũng vẫn phụng dưỡng,” Tô Đan Hồng .
“Thôi thì hiện tại cũng chẳng , cứ để bà sang bên đó ở cùng chú tư luôn,” Phùng Phương Phương .
“Sang bên chú tư á? Chú bao giờ ngó ngàng việc nhà . Vân Lệ Lệ chắc chắn sẽ chẳng khách khí với , việc nhà đều sẽ đến tay mà cho xem,” Quý Mẫu Đan phân tích.
Với cái tính tình của Vân Lệ Lệ, mấy chị em dâu họ đều hiểu rõ. Cô lẽ chỉ khách sáo hơn một chút với Tô Đan Hồng, chứ còn với Quý Mẫu Đan và Phùng Phương Phương thì Vân Lệ Lệ bao giờ xem trọng họ cả.
Với cái kiểu tính cách của Vân Lệ Lệ, Quý mà sang bên đó ở thì còn mơ mà cơm trắng ăn! Đừng mà mơ tưởng, nhưng nghĩ cũng nghĩ , Quý thích những lời đường mật của Vân Lệ Lệ, mà cô ả là bậc thầy trong khoản , thể khiến Quý hài lòng mặt.
Hơn mười năm , khi Vân Lệ Lệ mua nhà, cô ả chẳng cũng về nhà, dùng lời ngon tiếng ngọt mà lén lút cuỗm chút tiền hương hỏa của ông bà đó ? Nếu họ tình cờ chút phong thanh, thì đến bây giờ chắc vẫn còn cô ả giấu nhẹm chuyện.
“Hiện tại Vân Lệ Lệ và chú tư hình như đang bán quần áo mùa đông. Sao chị qua tham gia góp vốn một phần?” Quý Mẫu Đan chuyển chủ đề, hỏi Phùng Phương Phương.
Phùng Phương Phương bực bội : “Năm mới năm me, em đừng kiếm chuyện!”