Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 368: Chưa lo lắng

Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:14:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mới chớp mắt mà đến cuối tháng tám .

Ông Trương đưa Nhân Nhân về khi thằng bé học .

Hai ông cháu đều rám nắng ít, nhưng Tô Đan Hồng thấy trong mắt đứa con trai cả lóe lên một tia sáng rực rỡ, rõ ràng là trong một tháng qua thằng bé trưởng thành hơn nhiều. Với việc cả mang quà về, Tê Tê thì còn đỡ chứ Tường Tường tỏ bất mãn mặt.

"Anh cả, mang quà về cho em?" Thằng bé trực tiếp hỏi.

"Anh đây đó vất vả lắm, mang theo quà thì bất tiện, em gì thì tự mà mua." Nhân Nhân đưa cho thằng bé năm hào.

Tường Tường lấy tiền thì còn so đo chuyện quà nữa mà tự động chạy ngoài chơi. Nhân Nhân cũng cho Tê Tê năm hào, Tê Tê chút ngượng ngùng: "Em tiền !" Nó nhận lắm, nhưng nghĩ bụng, chẳng khác gì đứa em ba tuổi của ?

"Có tiền thì cứ cầm lấy mà mua chút đồ ăn vặt ." Nhân Nhân cũng dúi tay thằng bé. Tê Tê liền nhếch miệng .

Tô Đan Hồng chuẩn đồ ăn ngon cho hai ông cháu. Còn ba ngày nữa là học nên đương nhiên cô tẩm bổ cho họ một chút.

Vân Lệ Lệ trở về ngày hai mươi chín tháng tám.

Qua kỳ nghỉ hè, Yên Nhi ở đây mập lên ít. Trẻ con ở tuổi vốn vô tư, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế mà ăn uống thỏa thích mập lên trông thấy.

Thế nhưng khuôn mặt Vân Lệ Lệ hiện rõ sự tiều tụy. Từ khi nghỉ hè đến nay, mỗi ngày cô đều ăn bánh bao, xa xỉ lắm thì mới thêm trứng gà, thì chỉ ăn bánh bao uống nước lã.

còn như , Quý Kiến Văn càng chẳng cần . Một tháng qua, hai vợ chồng tiêu tới mười đồng, xem, là cực kỳ tiết kiệm ?

Vân Lệ Lệ mở lớp luyện thi, Quý Kiến Văn thì ngoài nhập hàng và bán hàng. Anh còn thêm một phần tiền lương trợ cấp nữa, bởi giáo viên cũng sẽ trợ cấp dù dạy.

Cặp vợ chồng quả thực đang liều mạng.

Tô Đan Hồng thấy Vân Lệ Lệ đưa hai mươi nghìn đồng thì cũng chút sững sờ. Mới bao lâu mà bọn họ gom góp từng đó tiền ?

"Chủ yếu là do nghỉ hè Kiến Văn kiếm chút tiền." Vân Lệ Lệ .

Thêm đó, hai vợ chồng họ cực kỳ tiết kiệm mới dành dụm ngần tiền.

cô cũng nghĩ tới, Kiến Văn chỉ bày sạp bán hàng trong hai tháng nghỉ hè, ngay bên cạnh một nhà máy, cách đó xa. Anh bán trang sức như vòng tay hoặc quà vặt ăn uống, lợi nhuận mỗi tháng cũng cực kỳ .

cũng chỉ thể thời gian nghỉ hè. Dạy học vẫn là công việc nghiêm túc hơn, đó mới là chức vụ và cũng là công việc yêu thích. Còn chuyện bày quầy bán hàng thì chỉ là sự thúc ép của hiện thực, cho dù thể kiếm nhiều tiền thì cũng thích .

Vân Lệ Lệ định tự bày quầy bán hàng, cô thương lượng với Quý Kiến Văn , bằng thì tiền bọn họ thiếu căn bản sẽ cách nào trả hết .

Quý Kiến Văn cũng đồng ý, dù thì bán hàng một chút cũng quá vất vả, với cũng chỉ mấy năm. Chờ khi trả đủ tiền thì cần khổ cực như nữa.

Trước đó, chú tư trong vòng năm năm sẽ trả hết nợ, nhưng cũng cần ép đến mức , khiến cho thể suy yếu. Điều đó cho cả hai . Bây giờ còn trẻ thì , chứ về già sẽ gặp nhiều vấn đề sức khỏe, như thì mất nhiều hơn . Tô Đan Hồng .

"Thôi, coi như là một bài học nhớ đời. Từ giờ trở , em sẽ chỉ lo cho cuộc sống của thôi." Vân Lệ Lệ khẽ .

Thực tế, khi cùng việc với Quý Vân Vân, dù lúc đó đúng là kiếm tiền thật, thế nhưng trong lòng cô luôn một cảm giác phi thực tế, cứ như một cỗ xe khổng lồ cuốn phăng , chút vững chãi mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-368-chua-lo-lang.html.]

Chỉ là lợi nhuận kiếm quá hấp dẫn, cô nỡ buông tay.

Giờ đây, tuy hai vợ chồng bận đến chân chạm đất, ngay cả ăn cũng chỉ thể ăn bánh bao qua loa với nước lọc, nhưng thừa nhận rằng, cô cảm thấy cuộc sống như thật sự đong đầy và ý nghĩa.

Tô Đan Hồng im lặng gật đầu. "Mấy ngày nay Yên Nhi ở đây, cảm ơn chị dâu ba chăm sóc con bé chu đáo." Vân Lệ Lệ thành thật , ánh mắt lộ vẻ ơn.

Tô Đan Hồng đáp: "Yên Nhi ngoan lắm, lúc Viện Viện ở đây, con bé còn giúp đỡ trông nom Viện Viện nữa là. Em chờ chị một lát nhé."

Nói cô xoay nhà. Một lát , Tô Đan Hồng với một túi đậu nành, một rổ trứng gà còn trong bếp, hai con cá tươi ngon đánh từ đập chứa nước về định để ướp muối, và cả một ít trứng vịt muối béo ngậy, vàng ruộm, ăn với cơm thì ngon tuyệt.

Tất cả đều là của nhà , đồ sạch từ núi rừng, hề ít ỏi gì.

Vân Lệ Lệ vội vàng xua tay: "Chị dâu ba, chị đừng cho nhiều đồ thế . Lần mang về đống đồ , Kiến Văn còn trách em một trận đấy."

Tô Đan Hồng kiên quyết: "Không cho em với Kiến Văn ăn, là cho Yên Nhi đấy! Em cứ mang về . Đậu nành , em mua ít xương về hầm canh cho con bé uống nhiều . Con bé còn nhỏ, thể cứ ăn uống kham khổ như hai đứa nữa . Về lâu về dài, em sẽ hối hận đấy."

Trước lời lẽ chân thành của Tô Đan Hồng, Vân Lệ Lệ chỉ còn im lặng.

"Mấy quả trứng vịt muối chị luộc sẵn , em về chỉ việc bóc ăn thôi, buổi sáng ăn với cháo thì ngon tuyệt. Hai con cá cũng là nhà tự ướp muối, đảm bảo ngon miệng. Em cứ cầm về hết , bạc đãi ai thì bạc đãi, chứ đừng bạc đãi Yên Nhi nhé." Tô Đan Hồng .

Nghe những lời đó, mắt Vân Lệ Lệ đỏ hoe.

"Chị dâu ba, em đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa, chị vẫn đối xử với em đến thế?" Vân Lệ Lệ nghẹn ngào , giọng run run.

Thực , Vân Lệ Lệ dù phần vô ơn thật, nhưng cũng chẳng gì quá đáng. Cô chỉ là hùn vốn ăn với Quý Vân Vân thôi, điều đó thì chẳng gì đáng trách cả.

Tô Đan Hồng vỗ vai cô em dâu: "Đều là nhà, em đừng nghĩ ngợi nhiều gì. Cũng nhớ nhắc Kiến Văn chú ý nghỉ ngơi nữa. Yên Nhi còn nhỏ, chuyện đều trông cậy hai vợ chồng em đấy."

Vân Lệ Lệ dẫn Yên Nhi trở về thành phố Giang Thủy. Nhìn những món quà chất đầy tay, Quý Kiến Văn khỏi cảm thán, quả thật chị dâu ba của quá đỗi chu đáo và lo toan cho khác.

Sáng ngày thứ hai, hai vợ chồng liền nấu cháo ăn cùng trứng muối. Quý Kiến Văn ăn ngon lành đến lạ, lâu lắm ăn một bữa tử tế như , ăn bánh bao qua ngày đoạn tháng!

Thế nhưng, cũng cảm thấy vô cùng thành tựu. Mới đó mà gom góp hai vạn đấy!

Tuy nhiên, đó cũng là vì đây chỉ hai vợ chồng. Giờ con gái về, chắc chắn cũng chi tiêu nhiều hơn một chút.

, Quý Kiến Văn vẫn than vãn nửa lời.

Thế nhưng, đúng lúc đó, Quý Vân Vân xuất hiện.

Quý Kiến Văn nhà, ngoài dạy thêm cho học sinh. Từ hôm qua, bắt đầu công việc .

Chính vì ở nhà, bằng thì Quý Vân Vân căn bản thể bước chân cửa. "Vân Vân, em về ! Anh tư của em cho phép chị dâu tư và em gặp ." Vân Lệ Lệ thẳng. "Chị dâu tư, chuyện em thật sự xin . Em cũng mong điều đó xảy chút nào." Quý Vân Vân , giọng đầy hối .

Vân Lệ Lệ đáp lời. Miệng thì , nhưng tình hình trong nhà giờ thành thế cũng là sự thật hiển nhiên. "Mới mấy bữa thôi mà chị dâu tư thành nông nỗi , tư chắc cũng gây chuyện còn nghiêm trọng hơn đúng ?" Quý Vân Vân thở dài, ánh mắt phức tạp.

Vân Lệ Lệ cắt ngang: "Những chuyện cần em bận tâm , em về ."

Loading...