Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 357: Là do ông nội nuôi dạy tốt
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:15:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
, Quý Kiến Quân biến bộ mảnh đất hoang vu thành một màu xanh tươi. Điều mang vô vàn lợi ích, còn cảnh như bây giờ, chỉ riêng đất nhà là xanh mà thôi.
Vả , quan trọng nhất là, nếu nhiều vườn trái cây như thế, thể nhiều việc hơn nữa, chẳng hạn như phát triển nơi đây thành một khu du lịch sinh thái đại loại thế.
Thế nhưng, mắt, đây mới chỉ là ý tưởng giấy, thành nó thì là chuyện đơn giản một chút nào.
Đại Quân hỏi định nuôi bao nhiêu con ngựa.
Quý Kiến Quân đáp: "Cứ thử nuôi năm con ."
Nếu thể nuôi năm con đầu, sẽ nuôi nhiều hơn một chút nữa, thậm chí còn dự định nuôi cả một đàn ngựa cơ.
"Chỉ cần mua ngựa con về nuôi thôi, ngựa lớn thì cần vội." Quý Kiến Quân .
"Được thôi." Đại Quân đồng ý. Những việc còn , sẽ phụ trách liên hệ. Sau khi thứ đấy, Quý Kiến Quân sẽ tự lên đường. Anh , tận Nội Mông mới thể mua ngựa, ở vùng thì chẳng ai bán cả. Quý Kiến Quân về nhà, với Tô Đan Hồng: "Chuyến chắc hơn nửa tháng trời mới về , em ạ."
"Vậy thì đưa u sang phụ giúp em ." Tô Đan Hồng , mặc dù yêu cầu sẽ khiến chồng vất vả hơn nhiều.
Gần đây cô chút bận rộn. Dâu tây mùa nhưng quả lớn lắm, cũng chẳng ngọt đậm, nên cô dặn Quất Tử và Đại Chí hái hết xuống, bán mà để mứt dâu tây.
Dâu tây và mật ong đều sẵn cả , giờ chỉ cần thêm nhân công mà thôi. Bảo u cô đến giúp thì còn gì hơn nữa chứ.
Ngay hôm đó, Tô Đan Hồng mời đẻ đến, bà còn mang theo quần áo, định ở nhà một thời gian.
Sáng hôm , Quý Kiến Quân lên đường công tác. Mẹ Tô hỏi Tô Đan Hồng: "Thằng Kiến Quân định mua ngựa nữa ? Nó mở trang trại nuôi ngựa đấy con?" Tô Đan Hồng bực đáp: "Trang trại ngựa gì chứ , chịu yên , cứ kiếm chuyện để cho bằng ." Mẹ Tô hỏi: "Sao thế?"
Tô Đan Hồng kể: "Anh bảo núi dê , chỉ còn thiếu ngựa nữa thôi là thể nuôi đủ loại. Con mãi mà chẳng , thôi thì con cũng kệ." Mẹ Tô bật : "Thằng Kiến Quân ba mặt con , mà tính nết vẫn y như trẻ con!"
Tô Đan Hồng đáp: "Tính , mặc kệ . Mẹ ơi, giúp con mứt hoa quả nhé. Đến lúc bán con sẽ chia phần cho ." Mẹ Tô phẩy tay : "Thôi, tiền đó con cứ giữ mà mua sữa bột cho mấy đứa cháu của là ." Nói chuyện với con gái thì bà cũng chẳng câu nệ gì.
Vừa việc, bà hỏi về chuyện của Quý: "Mẹ chồng con bây giờ thế nào ? Mẹ cả con , bà cứ ở núi ăn , chẳng gì cả, chuyện đều mặc kệ ?"
Tô Đan Hồng : "Cũng là thiếu thốn đồ ăn thức uống ." Mẹ Tô bĩu môi: "Mặc dù là , nhưng như thế là già mà đắn đấy con ? Con gái quá thành thật . Nếu là , bà đừng hòng ăn một hạt cơm nào của con!"
Tô Đan Hồng chỉ mỉm .
Mẹ Tô tiếp tục dặn dò: "Phải để bà tay con, khiến bà khó xử, nếu bà lúc nào cũng cảm thấy oan ức, căn bản sẽ chẳng thèm để thiện ý của con !"
Tô Đan Hồng : "Mẹ ơi, cha chồng con còn ở đó, vả Kiến Quân cũng chẳng bận tâm gì nhiều."
Mặc dù cô là chủ đích thực của căn nhà , nhưng chữ hiếu vẫn là hết. Cho dù Quý đúng thì đó cũng là chuyện của bà, ngoài sẽ cách nhận riêng. Còn cô, nếu là con dâu mà cũng sai, thì dù Quý lý do gì, cũng sẽ đổ hết lên đầu cô.
Thế nên, chỉ cần Quý gây tổn hại đến gia đình cô, thì những việc của bà, Tô Đan Hồng đều sẽ nhắm mắt bỏ qua.
Dù con gái rõ, nhưng Tô vẫn hiểu tường tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-357-la-do-ong-noi-nuoi-day-tot.html.]
Con gái bà bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện, trưởng thành hẳn , còn giống như nữa.
Trước , ai mà dám chiếm chút lợi lộc nào từ con bé. Ngay cả chồng nó, bụng đầy ý kiến cũng dám hó hé gì ?
Chỉ sợ con gái bà cho bà tan nát hết.
Làm như quả thật đời, thế nhưng vẫn khác chỉ trỏ lưng đấy. Bây giờ mấy đứa cháu lớn như , tất nhiên giữ thể diện, danh tiếng trong thôn. Dù cơ nghiệp trong nhà lớn như , tất nhiên tỏ là rộng lượng, khoan dung.
Mẹ Tô thở dài: "Vậy thì chỉ còn cách nhắm mắt ngơ thôi."
Tô Đan Hồng : "Bây giờ con cũng lên núi thường xuyên mấy, nhưng Quý Kiến Quân nhà, con cũng lên đó xem xét một chút. Mấy chuyện lặt vặt , giúp con lo liệu một tay nhé."
Mẹ Tô gật đầu: "Được , ."
Quý Kiến Quân ngoài công tác thành nếp, thỉnh thoảng vắng nhà một chuyến. cho dù ở đây, chuyện vẫn đấy. Người trong thôn cũng chẳng can đảm mà đánh tiếng dòm ngó gì đến nhà họ Quý.
Hai em Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp vẫn còn ở đây, vả còn bao nhiêu công, gọi một tiếng là đến ngay, ai mà dám gây sự chứ?
Hơn nữa, trưởng thôn và Quý Kiến Quân mối quan hệ như , mù lòa thì đều thấy rõ.
Hiện tại, Tô Đan Hồng quán xuyến việc trong nhà một cách thuần thục, đấy. Sổ sách mỗi ngày đều cô ghi chép rõ ràng, minh bạch, thậm chí còn gọi Nhân Nhân đến giúp đối chiếu .
Trên thực tế, Tô Đan Hồng chỉ hai ngày đầu, phần còn để Nhân Nhân đảm nhiệm hết. Thằng bé bình thường cũng học ít cái tài quán xuyến sổ sách của cha , bởi lẽ Quý Kiến Quân là kiên nhẫn, hỏi chuyện gì, cũng đều tận tình chỉ bảo.
Nhân Nhân quan sát cha ghi chép sổ sách, hiểu chỗ nào là hỏi, gì thắc mắc cũng hỏi ngay. Quý Kiến Quân lúc nào cũng kiên nhẫn trả lời cặn kẽ từng câu một.
Cho nên chỉ cần Tô Đan Hồng hướng dẫn sơ qua là Nhân Nhân thể tự ghi chép . Mẹ Tô vô cùng hài lòng với đứa cháu ngoại lớn của , bà tấm tắc khen: "Nhìn chữ thằng bé đoan chính như , ngay là tiền đồ!"
Nhân Nhân nhanh nhảu đáp một câu: "Là do ông nội nuôi dạy ạ!"
Tô Đan Hồng chỉ mỉm , thêm.
Kiểu chữ của Nhân Nhân chính là chữ Khải. Sau khi ông Trương chỉ bảo, chữ của thằng bé bây giờ đoan trang, nét nào nét đó, mắt.
Không chỉ kiểu chữ , mà cả thư pháp của thằng bé cũng , tuy còn non nớt nhưng tiến bộ hơn xưa nhiều.
Bây giờ thằng bé thường xuyên luyện chữ, coi như việc thường ngày. Chẳng qua là tốn giấy mực.
Thế nhưng, chuyện ông Trương để cho ai đụng tay , mà tự lo liệu hết. Dù là nước mực bút lông, bút mực, thậm chí là giấy cũng đều ông Trương tự sắm sửa, lo liệu hết.
Tô Đan Hồng lúc đầu cảm thấy khỏi áy náy, nhưng Quý Kiến Quân chẳng bận tâm. Anh nếu ông cụ mua thì cứ để ông mua, dù nhà chẳng thiếu chút tiền . Vả ông cũng chẳng lo chuyện dưỡng già, tiền trong tay ông, đương nhiên tiêu thì lòng mới nhẹ nhõm hơn, chẳng ?
Để ông cụ lo liệu, cứ mặc kệ, Tô Đan Hồng cũng chẳng cách nào khác, đành mặc kệ theo. Chỉ điều, thức ăn trong nhà thì ngày càng ngon lành.
Tóc ông Trương đen trở ít, khí sắc cũng hồng hào hơn, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều so với lúc mới đến đây.