Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 355: Trứng gà nhà anh rất dinh dưỡng
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:15:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
gì còn cách nào nữa?
Bây giờ họ nợ nhiều tiền như , Vân Lệ Lệ toan tìm trai ruột và Quý Vân Vân để đòi tiền, nhưng còn kịp thì Quý Kiến Văn quát mắng bảo ngừng .
Anh dây dưa gì với những đó nữa. Mười ba nghìn đồng , sẽ tự kiếm đem trả cho xong. Tuy mệt một chút nhưng tin thể trả hết.
Anh thẳng, nếu Vân Lệ Lệ còn dám tìm họ, dây dưa với họ nữa, thì sẽ ly hôn cô ngay lập tức.
Vân Lệ Lệ cũng dọa sợ, đương nhiên dám nữa.
trong lòng cô cũng càng thêm oán hận Quý Vân Vân. Lúc cô đúng là ma xui quỷ ám, Đan Hồng từng nhắc nhở cô, cần suy nghĩ thật kỹ khi bỏ việc.
Vậy mà cô vẫn một lòng một tin theo.
Nhìn xem bây giờ rơi kết cục gì?
Vốn dĩ quan hệ của Đan Hồng với cô , sự hòa dịu lớn, cũng sẽ gửi một ít đồ vật đến đây cho cô, xem như sự qua giữa chị em dâu.
Bây giờ cái gì cũng . Quan hệ của cô với Quý Vân Vân vốn lạnh nhạt, cô năm bảy lượt đến gần Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng đương nhiên sẽ dần dần xa lánh.
Bây giờ cô nếu gọi điện thoại về thăm cũng chẳng gì cho .
Vân Lệ Lệ nấu cơm tối. Bữa cơm tối nay cũng coi như tươm tất, món trứng gà xào khoai tây và bát canh rong biển.
Những món chính là cơm tối nhà bọn họ. Rong biển là do Tô Đan Hồng sai lái xe mang đến ít từ đợt , cho đến giờ vẫn ăn hết, còn dư chút ít.
"Mẹ ơi, bây giờ dâu tây chín ?" Yên Nhi khi cơm nước xong liền ngập ngừng hỏi, giọng đầy vẻ hoài niệm.
Vân Lệ Lệ cảm thấy với con gái, nhưng Yên Nhi Tô Đan Hồng giáo dục mấy năm, đúng là học ít thứ. Mặc dù cuộc sống bây giờ dễ chịu lắm nhưng cô bé hề mè nheo một câu.
suy cho cùng còn nhỏ, cô bé thật sự chút nhớ cuộc sống ở nhà bác gái ba.
Mỗi ngày đều thịt ăn, trái cây núi cô bé thể hái về ăn thỏa thích. bác gái ba dặn, hái thì lãng phí, ăn hết sạch.
Mấy món ăn bây giờ, dù hợp khẩu vị, cô bé cũng cố gắng ăn.
Vân Lệ Lệ thấy lòng quặn thắt, giọng chua chát, : "Hay là chờ nghỉ hè, sẽ đưa con về sống với bác gái ba một thời gian, con chịu ?"
"Thật hả ?" Ánh mắt Yên Nhi sáng bừng.
"Thật đó con gái, đến lúc đó sẽ đưa con về bên ." Vân Lệ Lệ chút miễn cưỡng .
Sau khi trở về, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan chắc chắn sẽ chẳng bỏ qua cơ hội nào để giễu cợt cô, nhưng cô cũng chẳng thèm để tâm nữa. Đưa con gái trở về sống ở bên đó, với tính cách của Đan Hồng, dù thế nào cũng sẽ so đo chuyện ăn uống của Yên Nhi với .
Cô và Kiến Văn thể sống túng quẫn một chút nhưng cũng thể để con gái chịu thiệt thòi, con bé đang tuổi ăn tuổi lớn.
Tối đến, khi Quý Kiến Văn trở về, Vân Lệ Lệ đem chuyện kể . Quý Kiến Văn theo bản năng cự tuyệt, nhưng lời đến miệng nuốt .
Anh cũng thương con gái. Bây giờ hai vợ chồng bọn họ sống tiết kiệm như , đương nhiên là để con gái chịu thiệt thòi. Vẫn là đưa con bé về bên đó nghỉ hè cho chăm sóc chu đáo hơn sẽ hơn.
Sáng hôm , như thể thấu lòng họ, Hứa Hà San mang đến trường Quý Kiến Văn một giỏ dâu tây tươi rói và một giỏ trứng gà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-355-trung-ga-nha-anh-rat-dinh-duong.html.]
Quý Kiến Văn chia một ít dâu tây cho đồng nghiệp, giữ độ hai, ba cân. Còn trứng gà thì dứt khoát chia cho ai, liền xách thẳng về nhà.
"Đây là...?" Vân Lệ Lệ thấy xách nào là giỏ trứng, nào là rổ dâu tây về nhà sớm hơn khi, khỏi sững sờ.
"Chị Ba bảo mang đến cho Yên Nhi bồi bổ." Quý Kiến Văn .
"Là em ngu , đồng tiền cho mờ mắt." Đôi mắt Vân Lệ Lệ cay cay, .
"Thôi , đây là trứng gà đồi nhà Ba gửi, bổ dưỡng lắm, tối nay luộc lên mà ăn ." Quý Kiến Văn . Về phần Yên Nhi, con bé rửa sạch một đĩa dâu tây to, vị ngọt lịm khiến đôi mắt bé con thỏa mãn nheo .
Ở quê nhà, Tô Đan Hồng dĩ nhiên là gửi cho Yên Nhi ăn uống bồi bổ. Còn chuyện Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ thì chẳng qua là tiện thể mà thôi.
Quý Kiến Văn là như thế nào, Tô Đan Hồng hiểu rõ hơn ai hết. Anh năm năm sẽ trả hết mười ba nghìn đồng thì nhất định sẽ .
Anh là vô cùng coi trọng danh dự, và đó cũng là lý do Tô Đan Hồng quý trọng .
Có điều là một giáo viên, tiền lương hiện tại của cũng chỉ hơn sáu mươi đồng một chút. Cộng thêm các khoản trợ cấp cũng ngót nghét bảy mươi đồng mỗi tháng. Dù tằn tiện đến mấy, ba bốn mươi đồng chi phí sinh hoạt của cả nhà mỗi tháng cũng là khoản thể thiếu.
Ấy là còn kể việc chắt bóp từng đồng. Tính cả tiền kiếm từ mấy việc thêm lặt vặt, tích cóp đủ mười ba nghìn trong năm năm thì tuyệt đối chuyện dễ dàng gì.
Giờ đây, phương diện sinh hoạt, họ càng thắt lưng buộc bụng hơn nữa.
Yên Nhi do cô một tay nuôi nấng từ nhỏ, từ bé đến lớn, cô luôn dành cho con bé những điều nhất. Cô hai vợ chồng Quý Kiến Văn sẽ sống tằn tiện, nhưng cô xót xa khi thấy Yên Nhi cũng chịu cảnh thiếu thốn cùng họ. Số dâu tây và trứng gà , chính là cô cố tình gửi để Yên Nhi bồi bổ. Còn về hai vợ chồng Kiến Văn, Tô Đan Hồng mới chẳng rảnh rỗi mà bận tâm.
Tuy để tâm, nhưng dù cũng là để họ ăn theo chút lộc của con bé.
Mấy quả trứng gà nhà cô quả là bổ dưỡng. Vốn dĩ Quý Kiến Văn vẻ phờ phạc, nhưng khi ăn trứng gà xong, sắc mặt cũng hồng hào trở đôi chút.
Cứ , mỗi ngày chỉ dám ăn một quả trứng luộc khi ngủ. Ngay cả khi ăn ở trường, cũng chẳng dám gọi thịt, chỉ ăn chay. Nhìn những miếng thịt thơm lừng ai mà chẳng thèm, nhưng nào dám gọi. Bởi lẽ, chi phí sinh hoạt của cả nhà trong một tháng chỉ vỏn vẹn hai mươi đồng, dám nghĩ đến thịt cá! Suy cho cùng, giá cả vật tư hiện nay tăng lên ít, chẳng còn như hồi nữa.
Vân Lệ Lệ cũng chẳng khác là bao.
Hai vợ chồng đều vô cùng may mắn, lo thuê nhà, nếu thì khoản chi phí còn lớn hơn gấp bội.
Một rổ trứng gà tuy chỉ ba bốn cân, thấm , nhưng may mắn là chỉ hai tháng nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè, khi thể đón con gái về nhà.
Trước khi Yên Nhi xe về quê, Tô Đan Hồng cũng tính biếu thêm đồ nữa. Biếu một như là quá , chẳng còn thứ hai .
Vân Lệ Lệ liền gọi điện thoại đến cảm ơn rối rít, còn khéo léo dò hỏi ý của cô, liệu Yên Nhi nghỉ hè thể về quê ở cùng .
Tô Đan Hồng dĩ nhiên chẳng ý kiến gì, bởi lẽ, việc cô biếu dâu tây và trứng gà cũng ngầm ám chỉ điều đó .
Tóm , cô thể để Yên Nhi, đứa bé nuông chiều từ nhỏ, chịu cảnh kham khổ cùng vợ chồng Kiến Văn .
Thật thì cũng đáng đời thôi. Sống yên chịu, khoản vay mua nhà của hai vợ chồng trả hết, còn là vợ chồng công chức, với hai suất lương định, bao nhiêu ngưỡng mộ gia cảnh của họ cơ chứ? Cái nghề giáo viên , chỉ cần điều gì sai trái thì càng tuổi càng thâm niên, mà càng thâm niên thì càng kính trọng, chẳng khác gì cái "bát cơm sắt" mà mơ ước. Hơn nữa, phúc lợi cũng , cũng phần thể diện.
Quý Vân Vân thì thích bươn chải, thì cứ tự bươn chải thôi, dù cũng chẳng liên quan gì đến cô. Chỉ là, hiện giờ cô nếm đủ mùi gian khổ .
Việc Tô Đan Hồng biếu trứng gà và dâu tây cho nhà Quý Kiến Văn, Quý Kiến Quân cũng rõ. Anh cảm kích tấm lòng của vợ. Là trai, hiểu rõ tính nết cô em gái , chắc chắn cuộc sống của cô đang chật vật.
Một rổ trứng gà tuy nhiều nhặn gì, nhưng ít cũng giúp phần nào. Hơn nữa, trứng gà nhà nuôi thì quả là bổ dưỡng.