Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 346: Đào hoa
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:15:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại tiếp, lâu tin tức của Quý, cơ bản là cô quên bẵng chồng . Thật Tô Đan Hồng cũng hiểu chồng nghĩ gì trong đầu, bà sợ hãi, cảm thấy con trai sẽ bao giờ bỏ rơi bà nên mới càn như thế ? Bà thể vì một đứa con gái tính nết gì, một đứa con gái hại bà viện, mà vứt bỏ cả con trai, đám cháu cùng với chồng già mà thèm ngoảnh ? Bọn họ bạc đãi bà mà bà thể nhẫn tâm đến thế?
Tô Đan Hồng cũng phần nào hiểu , tính tình của Quý Vân Vân tám chín phần là giống chồng cô.
Vốn Tô Đan Hồng cũng định gì, nhưng thấy Quý Kiến Quân rõ ràng mất mát, liền : "Mẹ về cũng , đây là chuyện trong dự liệu. Bảo chú tư bên đó chăm sóc nhiều hơn chút là , hẳn là chú tư cũng về đúng ?"
"Ừ." Quý Kiến Quân gật đầu.
Quý Kiến Văn quả thật gọi điện thoại về, tỏ vẻ năm nay về ăn Tết.
"Vậy , chú ở bên đó, cần lo lắng quá, chăm sóc cho cha là ." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân chỉ mất mát một thời gian ngắn. Bây giờ nào thời gian rảnh để tỏ vẻ bi lụy, cũng bận rộn.
Thời gian thịt dê, vườn cây ăn trái, còn đập thủy lợi, một đàn dê lớn cần bán.
Sau dê là heo, bây giờ đám heo nuôi béo , mỗi con định 300 cân, đây cũng là lúc bội thu.
Quý Kiến Quân nuôi heo thật sự ưa chuộng, thịt heo thơm hơn nhà khác nhiều, lớp mỡ heo dày và ngậy, đặc biệt là nhiều mỡ. Nếu dùng để dầu ăn thì thịt heo nhà là sự lựa chọn một.
Thời điểm bận rộn như , lấy thì giờ mà buồn rầu? Bận rộn đến tận 27 tháng chạp, tất cả việc gần như đấy, công việc cũng gần tất.
Chuyện Quý tạm thời Quý Kiến Quân gác .
Quý Kiến Quân bắt đầu báo cáo tổng kết cuối năm. Năm nay giá hàng tăng lên ít, cho nên các khoản thu cũng tăng lên. Cuối mỗi tháng, Quý Kiến Quân đều sẽ tổng kết một . Tổng kết cuối năm là nhập xuất, tiền thu của một tháng và mười một tháng cộng . Cuối cùng, giữa hai hàng lông mày Quý Kiến Quân hiện rõ vẻ mặt đắc ý.
Tô Đan Hồng qua liếc , mỉm : "Năm nay ăn khấm khá đấy chứ."
Quý Kiến Quân : "Vợ , tiền lớn của chúng cứ để đó, là dùng việc gì khác ?"
"Thôi , bây giờ việc nhà ít." Tô Đan Hồng quát nhẹ một tiếng. Người đàn ông tiền là tiêu xài. Bây giờ mới để dành mấy vạn đồng, giải quyết.
Thật đàn ông chí lớn, tung hoành thì mới thể tiến bộ, chỉ bằng lòng với hiện tại, hưởng thụ thì . bây giờ chuyện trong nhà đúng là ít, cũng bận rộn. Đặc biệt là mùa hè, rám nắng đen sạm mấy phần, cô cũng xót.
"Anh mua thứ khác, mà là cha nuôi bảo mua hai căn nhà ở Bắc Kinh." Quý Kiến Quân .
"Nhà cửa đủ để ở là , hơn nữa bên đó một sân vườn và hai cửa hàng ?" Tô Đan Hồng .
Sân vườn là do Quý Kiến Quân và ông Trương mua, cũng Tô Đan Hồng mơ ước sân vườn của ông Trương, nhưng thực tế, căn nhà của ông Trương về chắc chắn sẽ thuộc về Kiến Quân nhà cô thôi. Bây giờ Kiến Quân cũng coi như phụng dưỡng tuổi già cho ông .
Cho nên, chung quy thì, cần mua thêm cửa hàng và nhà.
"Cha nuôi giá cả sẽ còn tăng nữa, mà bây giờ giá ở Bắc Kinh tăng chóng mặt ." Quý Kiến Quân như . Đối với mà , chắc chắn mua. Vì ư?
Bởi vì thấy tình hình phát triển hiện giờ, đặc biệt là những tài sản của gia đình ảnh hưởng nhỏ bởi lạm phát.
Giờ đây, khắp nơi đua mở trại gà, trại lợn, cả chăn nuôi dê bò quy mô lớn.
Dù cơ nghiệp của thật đấy, cũng khá tin tưởng nó, nhưng dù cũng thể chỉ trông chờ mãi đó , em?
Anh thấy mua thêm mấy căn nhà nữa là . Cứ những căn nhà mua đó mà xem, giờ cho thuê cũng thu về ít tiền . Quý Kiến Quân cũng chẳng suy tính quá nhiều, càng tính toán đến việc giá nhà sẽ tăng vọt vì thế. đây là xu thế chung , dù mua thì những tiền khác cũng sẽ mua. Cùng với sự phát triển của thời đại, giá nhà nhất định sẽ còn lên nữa.
Với tư cách là một cha, chồng trong gia đình, mua thêm ít bất động sản. Như lỡ việc ăn còn thuận lợi thì trong nhà cũng cái mà lo liệu. Cùng lắm thì bán , cũng kiếm thêm chút tiền lời mà giữ để chi tiêu, em?
"Nếu thì cứ mua thôi." Tô Đan Hồng hẳn là ngăn cản, cô chỉ sợ việc quá sức mà thôi.
Nghe là mua bất động sản, cô liền chẳng ý kiến gì thêm.
Đây cũng việc gì vất vả. Hơn nữa, Bắc Kinh ở kiếp của cô, đó chính là chốn kinh kỳ hoa lệ, mơ cũng khó mà mua nổi một căn nhà ở đó.
Nhận sự ủng hộ của vợ, trong lòng Quý Kiến Quân thấy nhẹ nhõm hẳn.
Giờ đây, khắp nơi đang rộn ràng chuẩn đón Tết, Quý Kiến Quân cũng cho thợ thuyền phiên nghỉ ngơi. Anh bắt tay chuẩn hàng Tết, đưa Quý Kiến Hà cùng, mua về cả tạ thịt heo tươi ngon. Các suất quà Tết đều đủ thịt, cá, còn đường phên đỏ au và đủ thứ gia vị cần thiết, đầy ắp cả một thùng to.
Khiến ai nấy đều thầm xuýt xoa thèm .
Các suất quà Tết của nhà Quý Kiến Quân đúng là thể khiến cả gia đình công nhân trong xưởng đều đón một cái Tết ấm no, tươm tất.
Với những ở xa, Quý Kiến Quân thì tự mang đến.
Chẳng hạn như Quý Phong và bà nội Quý Phong ở trấn, hai bà cháu ý định về thôn ăn Tết, cho nên Quý Kiến Quân cũng mang đến tặng một suất quà.
Mấy năm trôi qua, giờ Quý Phong cao lớn hẳn. Dù gầy một chút, cũng cao một mét bảy mươi lăm. Sang năm là mười tám tuổi, coi như là một thanh niên trưởng thành. Việc kinh doanh của cửa hàng cơ bản do đảm nhiệm hết cả, còn bà nội thì phụ trách việc thu chi.
Quý Phong mười tám tuổi cũng nhiều để mắt tới. Thứ nhất là ngoại hình ưa , hình cao ráo. Quan trọng hơn, thu nhập định, là đáng tin cậy, tháo vát.
Nên ít nhà đến đánh tiếng hỏi thăm, đặc biệt là những trong thôn.
Tặng quà Tết cho hai bà cháu Quý Phong xong, Quý Kiến Quân tới nhà Tiêu Đại Quân. Cháu trai Tiêu Tuấn cũng đang ở đó, còn của Đại Quân thì ngoài việc. "Chú ơi, cha cháu với phụ nữ bán đậu hũ cách vách lòng !" Lúc Quý Kiến Quân cáo từ, Tiêu Tuấn theo , ghé sát tai thì thầm.
"Cô ?" Quý Kiến Quân sửng sốt. "Hình như tai cô vẻ kém?"
Anh cũng nhà bán đậu hũ ngay sát vách. Cô con gái nhà họ năm nay còn trẻ nữa, nhưng vẫn cứ ở nhà hoài. Bởi vì nhà họ Trần chỉ duy nhất một đứa con gái , tai chút vấn đề, rõ ràng lắm. Cha già thì thương con gái bắt nạt, nên cứ giữ ở nhà mãi. Giờ cô cũng gần ba mươi ba tuổi .
Chương 347-348: Thích thì đăng ký kết hôn
" là tai cô , nhưng cô cứ mang đậu phụ miễn phí sang cho cha cháu ăn, cha cháu cũng qua bằng cá, bằng thịt đấy ạ." Tiêu Tuấn thì thầm kể . Nghe đến đó, Quý Kiến Quân cũng hiểu chuyện.
Anh Tiêu Tuấn, hỏi: "Vậy cháu nghĩ về chuyện ?" "Nếu cha cháu cưới, cứ cưới ạ. Cháu thấy cô cũng , với , cha cháu cũng thể cứ lẻ bóng mãi như thế ." Tiêu Tuấn thoáng tính đáp lời.
Dù cha nó chân cẳng còn lành lặn, nhưng trong lòng nó, cha vẫn luôn là một đầu đội trời, chân đạp đất. Mà năm nay cha cũng quá già, nên một bạn đời sớm hôm bầu bạn. Còn về của nó, nó coi như còn nữa .
Cho nên nó ủng hộ cha nó cưới một khác. Cuộc đời còn dài lắm, dù cũng giúp đỡ cha nó một tay chứ, ạ?
Quý Kiến Quân vỗ nhẹ lên vai bé: "Cứ xem ý của cha cháu . Nếu ông cưới, thế cũng nhanh thôi. Còn về nhà cô Trần, thì cháu cũng đừng lo lắng gì. Cha cháu cưới con gái nhà họ, thì cũng sẽ để cháu chịu thiệt thòi ."
"Cháu cũng sợ ạ. Cháu lớn thế , ai mà dám bắt nạt cháu chứ?" Tiêu Tuấn nhướng mày .
Quý Kiến Quân mỉm : "Ăn nhiều một chút. Chờ cháu lớn thêm chút nữa, chú sẽ cho cháu bộ đội."
"Được ạ!" Ánh mắt Tiêu Tuấn sáng rực.
Tiêu Đại Quân đúng là ý với Trần Song Song nhà bán đậu phụ sát vách, nhưng vẫn chút do dự, chần chừ. Một như , chân cẳng lành lặn còn liên lụy đến nhà, e rằng sẽ chướng mắt . Với , còn lớn hơn cô nhiều tuổi như .
tự ti nhịn mà ôm ấp một tia hy vọng thầm kín. Anh đưa cá cho cô ăn, cô cũng mang đậu phụ cho ăn, chăng điều cho thấy cô cũng chút tình ý với ?
Cái thằng Tiêu Tuấn cũng , còn bà nội nó thì khỏi .
Mẹ Đại Quân từ bên ngoài trở về liền thấy Quý Kiến Quân mang đồ Tết đến, tươi : "Kiến Quân đến từ bao giờ cháu?"
"Dạ, mới đến ạ." Tiêu Đại Quân gật đầu đáp. Mẹ Đại Quân liền bắt đầu chia riêng một ít thịt và cá , còn một gói đường phên đỏ au, : "Mấy thứ con mang sang biếu con bé Song Song ." "Mẹ ơi, gì thế ạ?" Đại Quân mất tự nhiên . "Làm gì ai mang quà Tết nặng tay như thế biếu hàng xóm bao giờ ạ?"
"Cái chút tâm tư của con, chắc?" Mẹ Đại Quân , liền tức giận .
"Con... con tâm sự gì ." Đại Quân ngập ngừng đáp. "Cô gái Song Song xem qua, tính tình thật sự bụng, hơn nữa nhà cô cũng để ý đến con. Mẹ thấy cha cô đều lòng con, chính là thấy con xuất từ bộ đội, dạng tầm thường, nếu thì nhà chúng thật sự sẽ chẳng cơ hội nào ." Mẹ Đại Quân . Thời gian bà thường ngoài chuyện trò với hàng xóm, đương nhiên cũng đoán phần nào chuyện cái chân của con trai bà.
Đây nào chuyện mất mặt gì, đây là vết thương do đền đáp tổ quốc để , dù là ai cũng kính nể vài phần. Tin tức đương nhiên cũng truyền tới nhà họ Trần.
Khỏi , ánh mắt của hai vị trưởng bối nhà họ Trần con trai bà cũng y như .
Còn về Trần Song Song, cô cũng thích con trai bà, bà đều thấy rõ ràng trong mắt.
"Mẹ, đừng lung tung bên ngoài, đừng để bàn tán về nhà họ Trần." Đại Quân liền .
"Không lung tung, nhanh chóng , con đưa lễ vật sang đó. Nhà họ Trần bên cũng thái độ của chúng . À đúng , Kiến Quân đến đây con với nó ?" Mẹ Đại Quân hỏi.
"Chuyện vẫn , gì mà chứ." Đại Quân lắc đầu đáp.
"Được , mời Kiến Quân uống chén rượu mừng đấy." Mẹ Đại Quân .
Đại Quân đành chịu với thái độ của , nhưng vẫn cầm quà Tết mang , nhà họ Trần cũng vui vẻ nhận lấy.
"Mẹ, mấy món là ai mang tới ?" Cô con gái quá lứa lỡ thì Trần Song Song từ trong phòng , liền thấy mấy thứ bàn.
"Đại Quân mang đến đấy." Mẹ Trần con gái, .
Trần Song Song tức khắc vui vẻ: "Anh ... đưa nhiều thứ đến ?"
Cha Trần chuyện, đang rang đậu. Mẹ Trần : "Đại Quân đây là ý với con đấy." Mặt Trần Song Song liền đỏ bừng. Con gái đến tuổi lập gia đình như cô đương nhiên là gả ngoài, nhưng cô cũng vì tuổi lớn mà vội vàng gả thấp, tùy tiện chọn bừa một đàn ông nào đó.
Thế nhưng đối với Tiêu Đại Quân, cô thật sự mực thương mến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-346-dao-hoa.html.]
Nhìn cánh tay thô ráp đầy sức lực của , dù là g.i.ế.c heo mổ gà cá, đều thể .
Kỳ thực, điều quan trọng nhất vẫn là đầu tiên cô đối mặt với . Khi đó cô vác bao đậu, chút nặng, vác nổi, nhưng đàn ông chỉ cần dùng chút sức nhấc bổng lên . Anh trực tiếp đưa đến tận cửa nhà cô, cũng chẳng lời nào liền lưng về.
chính khoảnh khắc , đàn ông để ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng cô. Tuy cái chân tiện, nhưng là một đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, dù chống gậy thì vẫn là một đàn ông đường hoàng như bao đàn ông khác!
Sau đó tiếp tục quan sát, cô bất tri bất giác liền thích cái đàn ông chất phác . Chỉ là cô cũng chút tự ti, vì tai cô thính cho lắm, âm thanh nhỏ thì cô rõ. Cũng chính vì cho nên cô mới vẫn còn một đến giờ. Đây là chuyện hàng xóm đều , cũng Đại Quân chê cô , chướng mắt cô . bây giờ thấy Đại Quân đưa tới quà Tết như , lời của cô , lòng cô mừng như mở cờ. "Song Song, con thật với , trong lòng con nghĩ như thế nào?" Mẹ Trần hỏi.
"Mẹ, con... con cũng ." Trần Song Song cúi đầu .
Nói là , nhưng cái dáng vẻ e lệ chẳng lên tất cả ?
Mẹ Trần : "Vậy thôi , về tìm khác. Mấy món lát nữa trả cho họ."
"Mẹ!" Trần Song Song vội vàng ngẩng đầu, sốt ruột thốt lên.
Sau đó liền thấy vẻ mặt trêu chọc đầy ý của , tức khắc cô là đang đùa, mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Đại Quân tồi." Cha Trần vẫn luôn trầm mặc ít lời, nay cũng mở miệng .
" là tồi, nhưng chỉ là mang theo đứa con trai, hơn nữa hiện tại thằng bé còn lớn như ." Mẹ Trần .
"Thì là gì chứ." Cha Trần phẩy tay , mấy để tâm.
" là gì đáng ngại, nhưng nhà bọn họ đứa con trai, cũng coi như là nối dõi tông đường, nhà chúng còn . Cho nên định để đứa trẻ Song Song sinh , trực tiếp nhập hộ khẩu nhà chúng . Sau sản nghiệp nhà họ Trần sẽ để cho cháu , còn về nhà bọn họ thì sẽ để cho thằng bé Tiêu Tuấn , cũng khỏi tranh chấp về ." Mẹ Trần .
Cha Trần sửng sốt, chợt cũng xiêu lòng. Trần Song Song : "Mẹ, như ạ?"
"Sao ? Tài sản nhà chúng đều để cho con trai con, như chẳng sẽ bớt bao nhiêu chuyện phiền toái ?" Mẹ Trần : "Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà đặt cho Đại Quân, con hãy kín đáo gặp nó, rõ điều kiện của nhà cho nó. Nếu nó bằng lòng, thì hai đứa cứ việc nhanh chóng đăng ký kết hôn. Còn nếu , thì thôi ."
, thời đại việc kết hôn chính là nhanh gọn lẹ như , mắt thì trực tiếp đăng ký kết hôn, một khi đăng ký là trọn đời, trọn đời nương tựa , cùng sẻ chia hoạn nạn. Chương 348
Tiền lương cao
Hôn lễ của Trần Song Song và
Tiêu Đại Quân tổ chức
ngày ba mươi cuối năm.
Có thể là nhanh gọn lẹ.
Cũng chẳng gì rình rang, chỉ mời đôi ba bàn khách,
bà con lối xóm cùng ăn bữa cơm mật là
coi như xong chuyện.
Mà đối với yêu cầu của nhà họ
Trần, cả nhà họ Tiêu đều
ai ý kiến gì.
Tiêu Đại Quân cũng hết sức
nghiêm túc chuyện với .
con . Anh , gia nghiệp bên Tiêu Tuấn , còn gia sản nhà họ Trần sẽ dành cho em trai hoặc em gái của thằng bé , công bằng, chẳng cần bận tâm những chuyện đó.
Tiêu Tuấn tuy còn bé, nhưng những chuyện cần hiểu thì bé lĩnh hội cả. Thằng nhóc lém lỉnh như quỷ con, lập tức giục cha nó nhanh chóng sinh cho một cô em gái.
Về phần của Đại Quân, bà càng thêm vui mừng khôn xiết từ tận đáy lòng.
Thế chẳng là thêm một cô con dâu, thêm cháu trai hoặc cháu gái, thậm chí cả gia sản của nhà họ Trần cũng tiếp quản .
Hỏi bà mừng cho ?
Về phần con cái mang họ Trần thì càng vấn đề gì. Nhà họ Tiêu một đứa cháu đích tôn là Tiêu Tuấn, nếu thêm nữa thì để cho họ Trần cũng là điều dễ chấp nhận. Quý Kiến Quân cũng đến chung vui chén rượu mừng. Dẫu , đây cũng là một tin vui lớn của làng xã. Năm nay, khí Tết phần quạnh quẽ hơn năm. Cả nhà Quý Kiến Văn đều về, còn nhà cả Quý Kiến Quốc cũng chẳng đoàn viên trọn vẹn, bởi Phùng Phương Phương vẫn đang bận rộn kiếm tiền cùng Quý Vân Vân ở ngoài, thể thu xếp về ăn Tết.
Ngược , Quý Mẫu Đan và Quý Kiến Nghiệp thì khác. Hiện giờ, Quý Kiến Nghiệp vẫn đang tài xế cho Quý Kiến Quân. Trước đó, Quý Vân Vân tìm đến, kéo về cùng cô .
Nghe , bên cửa hàng của cô đang thiếu một lái xe con đặc biệt.
Quý Mẫu Đan thì phấn khích thôi, lập tức xúi giục Quý Kiến Nghiệp theo. Quý Kiến Nghiệp một mực đồng ý. Anh cho rằng, việc với Quý Kiến Quân vẫn hơn Quý Vân Vân nhiều. Cả gia đình vốn đang yên ấm, chẳng chỉ vì một cô mà trở nên rối ren, chẳng còn thể thống gì ?
Tuy bề ngoài chút quạnh quẽ, nhưng thực đến nỗi hiu hắt lắm. Vì trong nhà vẫn còn nhiều trẻ nhỏ, nên dù năm nay đoàn viên đông đủ, nhưng sự vun vén của Quý Kiến Quân, chuyện vẫn êm ấm.
Anh mua về nhiều đồ uống. Quý Tiểu Đông cùng hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc đều thích mê. Chẳng cần đến bọn trẻ, ngay cả ba em Nhân Nhân cũng uống cực kỳ vui vẻ.
Con cháu sum vầy, khiến mâm cơm tự nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ăn cơm xong, Tô Đan Hồng và Quý Mẫu Đan rửa bát, hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc cũng nhanh nhẹn đến giúp.
Hai chị em đều lớn khôn, sớm muộn gì cũng học những việc nhà .
“Đan Hồng , chị chị dâu cả kiếm khá tiền lắm đấy.” Lúc rửa chén, Quý Mẫu Đan cọ bắt chuyện. “Em cũng qua.” Tô Đan Hồng phủ nhận.
Quý Mẫu Đan liếc cô một cái, tiếp: “Tuy Vân Vân phạm sai lầm, nhưng hiện giờ con bé ăn năn sửa đổi .”
Tô Đan Hồng chỉ khẽ , đồng tình cũng chẳng phản đối. Nếu sai và sửa chữa, hà cớ gì giám đốc Hà ép đến nỗi dám bén mảng đến thị trấn? Lại còn thuê mấy kẻ lưu manh ngoài xã hội những chuyện xa độc ác, hại lợi . Như thế mà gọi là sai sửa ?
“Mới đây thôi, Vân Vân còn nhờ Kiến Nghiệp qua giúp một tay đấy.” Quý Mẫu Đan .
Chuyện Tô Đan Hồng từng qua, nhưng cũng chẳng lấy ngạc nhiên. Cô hỏi: “Vậy bác hai trả lời thế nào?”
“Kiến Nghiệp nào gì.” Quý Mẫu Đan bĩu môi. “Con bé Vân Vân trả lương đến 80 đồng một tháng đấy!”
“80 đồng, đúng là một mức lương nhỏ.” Tô Đan Hồng gật đầu thừa nhận.
Quý Mẫu Đan chờ mãi mà thấy cô thêm lời nào, đành tự mở lời: “Ý chị là, Kiến Nghiệp chắc chắn là vì đây chú ba cho nó học lái xe, mang ơn chú . Chị với nó , giữa em ruột thịt, ai so đo tính toán nhiều thế bao giờ.”
“ . Nếu bác hai Kiến Nghiệp , Kiến Quân chắc chắn sẽ ngăn cản. Vả , bây giờ trong nhà cũng thiếu lái xe.” Tô Đan Hồng lạnh nhạt đáp.
Hai tài xế Tô Trư Mao và Hứa Hà San vẫn còn đó. Nhiều năm qua, cả hai đều độc lập đảm nhiệm một phương, nếu chuyến giao hàng, mỗi lái một chiếc, căn bản bất cứ trở ngại nào.
Có thêm Quý Kiến Nghiệp, cả ba thể luân phiên nghỉ ngơi, công việc cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
nếu thiếu Quý Kiến Nghiệp thì cũng chẳng gì đáng ngại, thì chuyện thể vận hành .
Nếu Quý Mẫu Đan dùng chuyện để bóng gió đòi tăng tiền lương, thì đó quả là chuyện thể nào.
Lời cô dứt, đợi Quý Mẫu Đan thêm, Hiểu Trân lập tức lên tiếng: “Mẹ, đừng chuyện nữa. Cha dặn , cha sẽ dây dưa gì với cô nữa, nếu con với Hiểu Ngọc sẽ khó mà tìm tấm chồng !” Hiểu Trân giờ lớn, đủ để hiểu rõ những chuyện xảy ngày xưa.
Mấy chuyện thị phi như thế, một đứa trẻ đang lớn như cô bé còn cảm thấy ngượng ngùng .
“Này thì gì đáng chứ? Chờ cha các con kiếm thật nhiều tiền, về nhà sẽ ở mãi nông thôn , đến lúc đó khi còn dọn lên thành phố chứ!” Quý Mẫu Đan bực tức .
Nếu cơ hội đổi đời, ai mà còn tiếp tục cái kiếp chân nấm tay bùn nữa chứ?
“Đan Hồng , rốt cuộc em ý gì ?” Quý Mẫu Đan sang chất vấn Tô Đan Hồng.
Tô Đan Hồng nhướng mày, bình thản : “Chẳng lẽ chị dâu hai vẫn hiểu ? Em , nếu bác hai , Kiến Quân sẽ cản .”
“Chị , nhưng chị nhờ hai vợ chồng em thuyết phục Kiến Nghiệp một chút.”
Tô Đan Hồng suýt bật thành tiếng, cô khẽ khẩy, nhàn nhạt đáp: “Nếu chị dâu hai tự khuyên bác hai, thì cứ tự mà khuyên. Em và Kiến Quân sẽ bao giờ chuyện đuổi em trong nhà !” (Thuyết phục Kiến Nghiệp theo Quý Vân Vân thì khác gì đuổi khỏi nhà? Tô Đan Hồng cũng là ý của .) “Nào nghiêm trọng đến thế, chỉ là chuyện thôi mà.” Quý Mẫu Đan lập tức phản bác.
“Thôi , chị dâu hai cứ tự mà chuyện với bác hai . Chuyện cần nhắc nữa .” Tô Đan Hồng thẳng thừng chấm dứt câu chuyện. Sau đó, cô sang hỏi thăm tình hình học tập của hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc. Cả hai chị em đều vui vẻ kể chuyện, chung, ấn tượng của thế hệ thứ ba nhà họ Quý đối với thím ba Tô Đan Hồng đều .
Quý Mẫu Đan bĩu môi, cô rõ nhà chú ba chắc chắn sẽ bao giờ để lợi lộc dễ dàng . là bộ mặt của tư bản, tiền lương ở đây chỉ 70 đồng, trong khi chỗ Quý Vân Vân tới 80 đồng, mà còn tỏ ngại ngần gì.
Năm nay, công nhân quyền Quý Kiến Quân đều tăng lương, lên tới 70 đồng. So với mặt bằng chung cả nước thời điểm bấy giờ, đây quả là một mức thu nhập hề thấp.
Có một công việc định như , cộng thêm các khoản thu nhập khác trong nhà, nếu chịu khó tằn tiện chi tiêu, vẫn thể dư dả chút đỉnh. Với hai nguồn thu nhập như thế, cuộc sống chắc chắn sẽ khấm khá lên nhiều.
Ít nhất là năm nay, nhà Quý Kiến Xuyên cũng định phá bỏ căn nhà cũ để xây nhà mới.
Quý Kiến Xuyên nuôi mấy đứa con, nay bọn trẻ lớn phổng phao, căn nhà cũ chật chội đủ chỗ ở. Căn nhà do thôn cấp từ hồi còn trẻ, đến giờ xuống cấp trầm trọng .
Thế nên, việc xây nhà mới là điều tất yếu. Hai vợ chồng đều siêng năng, ăn tiêu tằn tiện, mấy năm qua quả thực dành dụm một khoản kha khá.