Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 342: Cần Anh

Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:15:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật , Tiểu Giang với con bé vài , nhưng Tiểu Giang cứ thế ngơ lời bà, việc thế nào thì vẫn cứ thế , còn với rằng: "Thím còn gì con, còn bảo con ăn nhiều , con gầy quá!" Tiểu Giang kể với .

"Ăn thì cứ ăn , trưởng thành, con với Tường Tường báo hiếu thím , chẳng ?" Tiểu Giang như .

"Thế còn cha thì ?" Mẹ Tiểu Giang trừng mắt .

"Thì cũng báo hiếu ạ." Tiểu Giang đáp. Bấy giờ Tiểu Giang mới lòng, chỉ là vẫn dặn dò cha Tiểu Giang, khi xong công việc đồng áng nhà thì qua giúp việc nhà Quý Kiến Quân, thể cứ mãi ăn đền đáp như thế .

Cha Tiểu Giang gì, dù cũng nhiều việc, nếu thấy bên đó bận rộn thì sẽ qua giúp một tay.

Chuyện mãi về Quý Kiến Quân mới . Lúc rảnh rỗi, tìm cha Tiểu Giang hỏi thăm, chờ qua vụ thu hoạch mùa thu, đến chỗ công ngắn hạn .

"Thiếu công nhật ?" Cha Tiểu Giang sáng mắt.

"Đến đến cuối năm." Quý Kiến Quân .

"Phải những gì?" Cha Tiểu Giang hỏi.

"Lên núi giúp cho heo ăn." Quý Kiến Quân .

Năm nay, cử Tô Trư Mao lái xe đưa Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân ngoài thu mua hàng ở vùng núi, vì núi tương đối thiếu , đặc biệt là công việc cho heo ăn. Bây giờ heo lớn nhanh, núi cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng đến nấu cám cho chúng.

"Được!" Cha Tiểu Giang lập tức đồng ý.

Mối quan hệ hai nhà nhờ chuyện lũ trẻ đánh mà trở nên thiết hơn nhiều.

Hôm nay, Tô Trư Mao cùng Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân trở về, chở về một xe đầy ắp hàng khô, nhiều hơn năm ngoái khá nhiều.

"Năm ngoái họ chuẩn kỹ, năm nay chuẩn , đều lên núi hái phơi khô nên hàng nhiều hơn một chút." Quý Hồng Quân .

Quý Kiến Quân gật đầu. Vợ thích ăn mấy thứ thổ sản vùng núi , cũng thích. Anh để một ít dùng trong nhà, chỗ còn thì cân đong, chuẩn sáng mai đón xe lửa để chuyển hàng .

Lúc Tô Đan Hồng mang Đại Hắc tản bộ từ vườn cây ăn trái năm và sáu trở về thì thấy , cô : "Năm nay nhiều hơn kha khá đó."

"Ở Bắc Kinh, hàng nhiều bao nhiêu cũng tiêu thụ hết ." Quý Kiến Quân .

"Không là sẽ xây đường mới , vẫn động tĩnh gì ?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Sợ là mất vài năm nữa." Quý Kiến Quân tính toán sổ sách .

Anh đều quyết toán ngay trong ngày sách về thổ sản vùng núi, bởi ngày hôm họ còn lên đường việc khác.

"Giờ xe tải ở nhà đủ dùng nữa ." Quý Kiến Quân một câu như .

Tô Đan Hồng tức giận trừng một cái: " trong nhà còn chỗ để xe nữa đấy!"

Đã hai chiếc mà vẫn đủ ? Một chiếc chuyên chở hàng giao cho các cửa hàng, còn chiếc cũ thì trực tiếp thu gom thổ sản miền núi, vặn mà.

"Vợ , em xem mua thêm chiếc nữa, để thu mua thổ sản ở những vùng núi xa xôi hơn thì ?" Quý Kiến Quân hỏi.

"Lần chị Hồng về, em nhớ chị nhắc đến mô hình nuôi nấm ở tỉnh khác. Nếu một chiếc xe tải chỉ để chuyên chở thổ sản vùng núi về đó chiếm chỗ, chi bằng gọi điện hỏi chị Hồng xem mô hình nuôi nấm đó ở , chúng qua đó xem thử. Nếu thể học kỹ thuật về tự , thì còn lo gì thổ sản vùng núi nữa chứ?" Tô Đan Hồng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-342-can-anh.html.]

"Chúng bên thể ở chỗ nào cơ chứ?" Quý Kiến Quân chần chừ .

"Đương nhiên là thể chứ, cứ việc học xem ." Tô Đan Hồng .

"Học thì thôi, thời gian. Đến lúc đó cứ qua bên đó xem kỹ sư nào 'nhảy việc' , vài câu 'dụ dỗ' về đây thử xem." Quý Kiến Quân cúi đầu tiếp tục tính toán sổ sách, miệng lẩm bẩm.

Tô Đan Hồng nhướng mày, cô ngờ đầu óc ông xã cô nhanh nhạy đến thế, bây giờ còn cả cách "đào " nữa.

đây đúng là một biện pháp .

Nói thì , nhưng mắt thời gian. Đã gần đến cuối năm , các cửa hàng tên đều sắp bước giai đoạn bận rộn nhất, tiền nong cũng sẽ về nhiều hơn.

Thổ sản vùng núi vẫn luôn thu gom, nhưng sẽ dừng giữa tháng 11, bởi vì một vài nơi tuyết rơi, dễ thu gom nữa.

Trong lúc thu mua thổ sản vùng núi, Quý Kiến Quân cũng đồng thời thu gom lương thực. Cơ bản là mỗi ngày xe đều trở về đầy ắp hàng hóa.

Có điều chi phí quá nhiều, bởi vì mỗi khi xuất phát, xe đều chở theo một ít đĩa, nồi sắt, khăn mặt, xà phòng, bàn chải đánh răng, và cả các loại đồ dùng sinh hoạt thiết yếu như nước tương, muối để bán cho dân. Sau đó mới thu mua hàng hóa địa phương, như chi phí vận chuyển đương nhiên sẽ giảm đáng kể. Hơn nữa, phương thức cũng lòng các thôn làng xa xôi đó.

Bởi vì giá cả những món đồ đó đều chăng, hề đắt đỏ, mà giá hàng thu mua cho họ cũng rẻ hơn việc họ tự mang xa bán. Thế nên, đây quả là một cách ăn tình nghĩa.

Cũng chính vì lý do đó, cho dù điều kiện mua bán trở nên thuận lợi hơn, những thôn làng vẫn ưu tiên để của Quý Kiến Quân đến thu mua hàng , sợ khác đến sớm "cướp mất".

Qua hai năm kinh doanh năm ngoái và năm nay, các thôn làng đó về cơ bản đều trở thành nguồn cung ứng cố định. Việc kinh doanh của cửa hàng ở Bắc Kinh cũng , những thổ sản vùng núi đó đều tương đối khan hiếm, cũng đồng thời thúc đẩy doanh của các loại ngũ cốc, hoa màu khác trong cửa hàng. Về cơ bản thì khi khấu trừ tiền vốn, chi phí vận chuyển và chi phí bán hàng, thể kiếm một khoản lợi nhuận kha khá.

Quý Kiến Quân tỏ vẻ tương đối lòng.

Cuối tháng 11, bác Trương đưa Nhân Nhân lên Bắc Kinh một chuyến. Chủ yếu là Quý Kiến Quân tất báo cáo tổng kết bên đó, nhân tiện thăm ông bạn già để báo bình an. Ông nghĩ lẽ cả đời chẳng còn dịp trở Bắc Kinh, nên rủ ông bạn già rảnh rỗi thì qua sân nhà chơi cho vui.

Quý Kiến Quân đích đưa bác Trương và Nhân Nhân ga xe lửa, còn dặn dò Nhân Nhân chăm sóc cẩn thận cho cả ông lẫn thằng bé. Nhân Nhân giờ hiểu chuyện lắm, liền với cha .

“Cha nuôi, xong việc bên đó thì sớm trở về chút, đừng mang đồ đạc gì cồng kềnh, trong nhà thiếu thốn gì .” Quý Kiến Quân .

“Bác .” Bác Trương xua tay.

Dặn khi về đừng mang quà cáp lỉnh kỉnh, nhưng Bắc Kinh, bác Trương mang ít thứ. Có ít đặc sản địa phương, hai bình mật ong nguyên chất để biếu ông bạn già, thứ nhất định vì ông bạn đặc biệt dặn dò.

Bác Trương đưa Nhân Nhân Bắc Kinh, Tề Tề vốn cũng theo, nhưng Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đều cho phép.

Cho Nhân Nhân thì , tính tình thằng bé trầm , thể giúp đỡ nhiều việc. Còn nếu cho Tề Tề theo, thì chỉ phiền.

Bác Trương , núi đương nhiên còn ai nấu cơm. Tô Đan Hồng đành tự bếp. Nấu xong, cô sai Tề Tề mang thức ăn lên cho cha Quý, cha vợ của Tô An Bang, cùng với bác cả Quý.

Tề Tề bĩu môi, rõ là sai vặt em, nhưng Tường Tường thì dễ bảo đến thế: “Mẹ bảo , bảo em!”

“Mẹ sai thì , lằng nhằng mãi gì?” Tề Tề .

“Không !” Tường Tường trừng mắt . Nó còn đang bận chơi, giờ bắt đưa cơm, !

Tề Tề giơ tay đánh nó, xem nó chịu .

Tường Tường liền dọa: “Nếu mà dám động em, chờ tối nay ngủ, em sẽ cắn cho một miếng!”

Loading...