Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 340: Không phải không nói đạo lý
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:15:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vốn dĩ bà cụ Hà mắc chứng táo bón nặng, khi đến bốn năm ngày trời bà cụ thể vệ sinh.
Nếu như tống ngoài, thì mà thoải mái cho ?
Chưa kể các loại bệnh tật như tâm trạng u uất, hôi miệng, đêm mất ngủ... đều kéo đến.
Tất cả những triệu chứng khó chịu đều do chứng táo bón gây .
Bà cụ ăn nhiều thứ như củ cải đủ loại đồ ăn khác nhưng đều vô dụng.
Ngược , khi ăn kha khá quả đào thì thể một chút, cho nên bà cụ thích loại quả .
Thế nhưng ngờ, dù là đào cũng tác dụng lớn bằng ly nước mật ong .
Mới uống một ly, bà cụ thải sạch sẽ hết thảy. Trước đó, bà cảm giác sống còn bao lâu nữa, sợ là cơ thể rệu rã.
Bây giờ thì bà cụ cả đều khoan khoái, cảm thấy còn thể sống thêm cả chục năm nữa chừng.
Đợi bà cụ Hà xong, Giám đốc Hà nén nổi tò mò hỏi: "Thật sự hiệu nghiệm đến ạ?" Chứng táo bón của gia đình ông đại khái là do di truyền, bản ông cũng mắc , khó chịu đến mức tài nào chịu nổi.
"Còn giả hả? Con nhanh chóng qua hỏi xem bên đó còn mật ong . Nếu , con tranh thủ mua về một ít, đừng để họ bán sạch mất!" Bà cụ Hà sốt ruột thúc giục.
"Trước tiên con pha một ly uống thử ." Giám đốc Hà .
Sau đó ông uống hết, nhưng chẳng thấy vệ sinh.
"Hôm qua chẳng con mới ?" Bà cụ Hà giận dữ .
Vì thế Giám đốc Hà cũng chỉ còn cách đến đó. Ông cảm thấy Quý Kiến Quân quả là may mắn, bây giờ mới gặp chuyện như .
Có điều, mới bảo tài xế lái xe nửa đường, ông liền vội vàng gọi tài xế . Sau đó, Giám đốc Hà vội vội vàng vàng chạy nhà xí, suýt chút nữa "nổ tung" cả cái nhà xí.
"Chuyện mật ong phép ngoài. Bên ông thông gia cần thì đưa cho ông một chai. Những thứ khác, con tuyệt đối bận tâm. Nếu , chắc mật ong mà mua ." Bà cụ Hà lập tức dặn dò con dâu.
"Vâng." Bà Hà đồng ý.
Sau khi Giám đốc Hà bước , một chút nghi ngờ cũng còn. Ông lập tức tìm đến Quý Kiến Quân.
"Mật ong , hiện tại hết ." Quý Kiến Quân : "Cái chai đưa cho Giám đốc là chai cuối cùng . Số còn đều chuyển qua bên thành phố Đại Học. Bên đó ít cần gấp."
"Hết ư?" Giám đốc Hà khỏi buột miệng: "Anh cần tặng nữa, giá cả cứ tùy . Mật ong mua hết!"
"Vậy thì ." Quý Kiến Quân : "Những mật ong nhà đều bán với lượng hạn, một nhiều nhất cũng chỉ mua hai chai, cho phép mua sỉ . Có điều, qua mấy ngày nữa, sẽ lấy mật. Đến lúc đó sẽ giữ cho Giám đốc hai chai."
"Vậy khi nào lấy mật?" Giám đốc Hà vội hỏi.
"Thứ Sáu tuần ." Quý Kiến Quân đáp.
Hôm nay thứ Hai, cách thứ Sáu cũng chỉ còn ba bốn ngày, vì thế Giám đốc Hà đành trở về .
Bà cụ Hà theo hướng dẫn của Quý Kiến Quân, sáng và tối mỗi buổi uống một ly nước mật ong. Hiệu quả về cũng bằng lúc đầu.
mà hai ngày bà cụ thể cảm thấy thoải mái hơn. Hơn nữa, theo lời Quý Kiến Quân, nếu kiên trì uống, về thể duy trì vệ sinh một ngày một . Những khách hàng cũ bên thành phố Đại Học từng một đến bệnh viện để kiểm tra, tất cả các chỉ đều đạt tiêu chuẩn. Điều cũng bởi vì họ dùng các sản phẩm của nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-340-khong-phai-khong-noi-dao-ly.html.]
Những chuyện đều là Quý Kiến Quân khoe khoang với Giám đốc Hà, và Giám đốc Hà liền trở về kể cho ông .
Giám đốc Hà đương nhiên Quý Kiến Quân đang ba hoa, nhưng bà cụ Hà nghĩ nhiều. Bà trực tiếp bảo Giám đốc Hà đến cửa hàng do Quý Phong và bà nội Quý Phong trông coi để mua đồ. Bất kể là gạo, đậu tương các loại đậu khác, tất cả đều là sản phẩm tên Quý Kiến Quân, chấp nhận loại khác của trong thôn.
Bà cụ quá cố chấp, Giám đốc Hà chẳng cũng đành chiều lòng mà hiếu thuận ?
Thứ Sáu, Quý Kiến Quân lấy mật.
Sáng sớm hôm đó, dùng bữa xong, Giám đốc Hà ghé qua. Vốn dĩ, Quý Kiến Quân định đến chiều mới thu hoạch mật ong, nhưng khởi hành sớm hơn dự định.
Mãi mới thuyết phục Giám đốc Hà đang một mực nài nỉ, Quý Kiến Quân cho phép ông mang về mười chai mật ong. Dẫu , còn vẫn còn nhiều, liền cho chuyển về thành phố Đại Học, đồng thời quên giữ một phần cho gia đình dùng.
Chẳng hạn như Tô Đan Hồng mê thứ nước ngọt lành , còn về phần mấy đứa nhỏ thì thôi, còn bé quá nên uống mật ong. Tuy nhiên, Nhân Nhân thì thỉnh thoảng vẫn nhấm nháp một ít.
Tô Đan Hồng cũng chuyện cửa hàng của Quý Vân Vân Giám đốc Hà gây khó dễ đến mức phá hoại.
Thế nhưng, điều ngoài dự liệu của cô, bởi với tính nết của Kiến Quân nhà cô, dù bận tâm đến chuyện của Quý Vân Vân thì cũng khó lòng duy trì mối quan hệ hòa thuận với Giám đốc Hà.
Thấy tâm trạng tệ, Tô Đan Hồng liền tìm Quý Kiến Quân, hỏi chuyện khi đang tính toán sổ sách.
"Giám đốc Hà cũng là điều, chuyện đó thực của ông . Ông nể mặt lắm , nếu thì Quý Vân Vân đừng hòng mà yên ." Quý Kiến Quân .
Tô Đan Hồng hỏi: "Cô gì ?"
Kiến Quân những chuyện thị phi vẩn đục tai vợ , : "Đừng bận lòng, dù thì chuyện cũng qua . Có điều, cuối năm nay chúng chuẩn trứng gà muối và trứng vịt nhiều hơn một chút đấy, Giám đốc Hà đặt một đơn hàng lớn."
Tô Đan Hồng hiểu ngay ý tứ của chồng. Kiến Quân nhà cô những chẳng vì chuyện của Quý Vân Vân mà xa cách với Giám đốc Hà, trái , mối quan hệ giữa họ còn hơn .
Mấy mối quan hệ ăn giữa cánh đàn ông, quả thực Tô Đan Hồng chẳng thể nào lý giải nổi.
Vườn cây ăn quả cứ thế bận rộn suốt ngày đêm, mỗi bận đều vận chuyển nhiều hoa trái theo mùa.
Quý Kiến Văn khi trở về cũng Quý Kiến Quân phân công công việc. Dù Kiến Quân trực tiếp cho trai của Vân Lệ Lệ nghỉ việc, bằng khác quản lý.
Tuy nhiên, điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tình cảm em ruột thịt của họ.
Mà gì chứ, họ mới là em ruột thịt, chứ trai của Vân Lệ Lệ. Hơn nữa, nếu các khoản sổ sách vấn đề gì, thì Quý Kiến Quân cũng chẳng đến nỗi tay như . Nói , vẫn là vợ của Kiến Văn gây khó dễ cho Quý Kiến Quân mà thôi.
Trách nhiệm đương nhiên thể đổ lên đầu Quý Kiến Quân . Đến khi thu hoạch xong xuôi hoa quả ba ngọn đồi nhỏ bên hồ chứa, thời gian ngót nghét cuối tháng Tám.
Đây cũng chính là mùa rộ của những trái táo mùa đông.
Trên núi bạt ngàn cây táo , hiển nhiên cũng là một mùa bội thu.
Ngày nào cũng xuất một lượng hàng lớn, bận đến mức chân chạm đất, khiến Quý Kiến Quân cũng rám nắng đen sạm trông thấy.
Quý Kiến Văn cũng chẳng khác là bao. Khi đưa Yên Nhi về thành phố Giang Thủy, Vân Lệ Lệ càu nhàu: "Dù về giúp đỡ trai thì cũng cần đến mức , bây giờ đen đúa đến là tàn tạ !"
"Chăm sóc một chút là trở như cũ ngay thôi. Hơn nữa, Yên Nhi mỗi ngày đều ăn bao nhiêu hoa quả tươi ngon núi, con bé thích thú là , chẳng lẽ cha thể một chút việc ?" Quý Kiến Văn vợ vẫn còn ý kiến về chuyện Quý Kiến Quân cho trai cô nghỉ việc, liền phân trần.
"Mẹ, đừng cha con nữa, bác ba cũng bận rộn lắm. Hơn nữa, đồ ăn bên bác gái ba ngon, thấy cha con mập lên ít ?" Yên Nhi vội vàng bênh vực. "Đồ nhóc con nghịch ngợm , dám bảo ruột của con đấy ?" Vân Lệ Lệ dùng ngón trỏ chọc nhẹ trán cô bé. Quý Kiến Văn khi trở về quả thực mập lên ít, dù nước da sạm đen , nhưng cả thêm phần vạm vỡ. Đi theo Quý Kiến Quân ăn cùng một chỗ, bao giờ chịu cảnh ăn ngon. Dù mệt nhọc, nhưng thực lòng chẳng hề phàn nàn lấy một lời.
Bận rộn cả một học kỳ, về quê giúp đỡ ba cũng xem như là một cách thư giãn .