Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 330: Chuyện thú vị của trẻ con
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:14:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy Bác Trương về thôn cư ngụ một thời gian khá dài, ai ai trong làng cũng mặt tên ông, nhưng thật Bác Trương cũng ít khi chuyện trò tiếp xúc sâu với bà con hàng xóm.
Lần quen thuộc hơn nhiều .
Họ kính trọng Bác Trương mặt, bởi lẽ, đây nào thường, mà là một giáo sư từ tận Bắc Kinh về đây, còn là cha nuôi của Quý Kiến Quân nức tiếng gần xa.
Mà Bác Trương cũng tận mắt chứng kiến tấm lòng rộng rãi và cái khí phách hơn của con nuôi, điều khiến ông cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Chính vì sự hãnh diện đó, ông bèn hào sảng tuyên bố, bất cứ gia đình nào trong thôn cần câu đối Tết, ông sẽ vui lòng chấp bút giúp đỡ!
Vừa , ánh mắt của bà con trong làng đều sáng rực lên.
Thế là ngay lập tức, Bác Trương bận tối mặt tối mày, nhưng trong lòng ông thấy vui vẻ khôn xiết.
Mà trong thôn cũng phục sát đất, đúng là giáo sư của một trường đại học lớn ở tận Bắc Kinh khác. Nhìn những con chữ thư pháp ông , khéo léo đẽ, đường nét thì mạnh mẽ, thấy khoan khoái cả lòng, còn hơn hẳn những câu đối mua ngoài chợ.
Đặc biệt hơn nữa, mỗi khi ông chấp bút câu đối, thằng bé Nhân Nhân cũng ngay bên cạnh, chăm chú nắn nót luyện thư pháp.
Tuy nét chữ của thằng bé vẫn còn non nớt, thật sự thành thục, nhưng tư thế bút vô cùng nghiêm túc, dáng một học trò nhỏ. Lại thi thằng bé còn đạt hai điểm tuyệt đối, khiến bà con trong thôn ngớt lời khen ngợi, ai cũng tấm tắc khâm phục.
Tô Đan Hồng vốn chẳng học hành đến nơi đến chốn, còn Quý Kiến Quân thì bận tối mắt tối mũi với việc ăn, cũng chẳng mấy thời gian mà quán xuyến chuyện học hành của mấy đứa nhỏ.
Về phần ông bà nội là cha Quý và Quý, cũng đều bận rộn trăm bề.
Thằng bé Nhân Nhân thì cứ quấn quýt bên ông nó, mà thành tích học tập vẫn cứ xuất sắc như thế, còn vô cùng lễ phép, nay thêm tài thư pháp.
Đám cứ thế mà cảm thán, nghĩ bụng, đúng là con nhà tông giống lông cũng giống cánh, dù cũng là cháu của giáo sư mà.
Thằng bé Nhân Nhân cứ bồi dưỡng thêm nữa, về nhất định sẽ nên chuyện lớn, tiền đồ khó mà lường .
So với Nhân Nhân, thằng bé Tề Tề khác một trời một vực, càng lớn tính nết bé càng bộc lộ rõ rệt.
Cái tuổi , trai nó làu làu bao nhiêu thứ, nhưng Tề Tề thì chỉ học vẹt năm sáu phần, đó dứt khoát chịu học nữa.
Trời lạnh như cắt da cắt thịt thế mà ngày nào thằng bé cũng tụ tập chạy chơi ngoài đường, chịu ở nhà.
Tường Tường thì cứ nằng nặc đòi theo thằng hai, vì theo nó là bao nhiêu trò vui để chơi, thích mê . Còn cả thì ưng, cả cứ ôm nó lòng dạy sách, khiến nó sợ xanh mắt.
Đứa nhỏ tuổi tác còn là bao mà lanh lợi như quỷ con.
Thế nhưng Tô Đan Hồng cũng đành bó tay. Dù Tề Tề thằng em phiền đến mấy, nó cũng chẳng dám dùng mấy trò đối phó ngoài mà tay với em ruột .
Ở bên ngoài, thằng bé chính là một tiểu bá vương đúng hiệu, đứa nào nó khó chịu, nó sẽ khiến đứa đó khó chịu gấp bội, dùng nắm đ.ấ.m giải quyết cũng là chuyện cơm bữa. Thế nên, trong nhà Tô Đan Hồng lúc nào cũng trữ sẵn kẹo sữa, bánh trái để mà dùng đồ ăn xoa dịu khi chuyện.
Cô cũng đánh đòn Tề Tề vài trận, nhưng cơ thể thằng bé rắn rỏi, nào coi mấy đòn roi của cô gì. Lúc đánh thì nó nhận , xong đó, chẳng gì đổi.
Thử hỏi, mà trị cái thằng nhóc đây? Ấy mà, dù thích dùng nắm đấm, thằng nhóc đám bạn đông vui nhộn nhịp, đến cả mấy đứa lớn hơn chút cũng thích tụ tập chơi bời với nó.
Vì ư? Bởi vì nó cực kỳ hào phóng, chơi !
Có miếng ăn nào ngon là bé đều sẵn sàng bẻ một miếng, chia cho đám bạn chí cốt cùng nếm thử. Hơn nữa, bây giờ cứ mỗi khi đến mùa trái cây, cả nhà bận rộn, Tề Tề dẫn đám bạn lên đồi phụ giúp. Những đứa nào mà hợp ý nó, nó thẳng tay đá , đừng hòng mơ mà đặt chân lên vườn trái cây nhà nó. Nom nó cứ như một thằng công tử nhà địa chủ con, chiều đây mặt .
Thế nhưng, lên vườn trái cây phụ giúp ít cái lợi lộc.
Làm việc một ngày là công điểm, còn ăn trái cây no bụng. Hoặc là thể đổi công điểm thành trứng gà mà mang về nhà tẩm bổ. Điều quả là một trò vận động hợp với mấy đứa trẻ hiếu động, tràn đầy sức sống.
Tề Tề thì thích động tay động chân, lúc nào cũng sai khác , cằn nhằn kiểm tra xem chúng nó . Làm ưng ý, nó sẽ chỉ tận nơi bắt sửa , sửa xong xuôi mới tiếp tục. Bằng thì cút , đừng phí đồ của lão tử!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-330-chuyen-thu-vi-cua-tre-con.html.]
Tô Đan Hồng cái dáng vẻ bá đạo của thằng bé, cứ nghĩ nó sẽ chẳng thể kết giao với ai, mà nhân duyên của nó đến lạ.
Chẳng thằng nhóc học , cái miệng từ lúc nào ngọt như đường phèn. Ví dụ như sáng nay, nó lân la tới nịnh nọt: “Mẹ ơi, tụi nó cứ tấm tắc khen con may cho áo mới, xuýt xoa nhà giàu thế.”
“Sau đó thì ?” Tô Đan Hồng hỏi.
Ừ thì, nhà cô quả thật tiền thật. Năm nay, cô liếc qua bảng tổng kết thu chi của Quý Kiến Quân một cái, tiền lời kiếm còn gấp đôi năm ngoái chứ.
“Mẹ ơi, con dùng ít tiền tiêu vặt mua ít pháo về cho tụi nó chơi cùng. mà con tự chơi nhé, con chỉ thôi.” Tề Tề .
“Chắc chắn là con chơi chứ?” Tô Đan Hồng thẳng thằng bé, dò hỏi.
“Mẹ dạy con, nam tử hán đại trượng phu, lời như đinh đóng cột! Con chơi thì nhất định chơi!” Tề Tề vỗ ngực, khẳng định.
“Thôi , .” Tô Đan Hồng bật , giả vờ mắng yêu thằng con.
"Mẹ, thật hiền hậu, lũ trẻ trong làng đứa nào cũng ao ước như đấy!" Tề Tề ôm lấy cô, líu lo .
Tuy thằng bé nghịch ngợm đôi chút, nhưng lúc khiến Tô Đan Hồng mềm lòng tả, liền rút năm hào bạc đưa cho nó: "Con chơi !"
"Cảm ơn , thật !" Tề Tề xong liền chuồn mất. Để Tô Đan Hồng ở nhà với lòng tràn đầy sung sướng, quả nhiên, tuy con gái để mà nâng niu, nhưng con trai đôi lúc cũng thấy sảng khoái đến lạ.
Nhắc đến con gái, bé Viện Viện Lý Trí đưa về thăm trong mấy ngày nghỉ lễ .
Hai ngày , Lý Trí còn đưa Viện Viện đến đây, nhân tiện mang theo kha khá sách tham khảo cho Nhân Nhân, và cả vài cuốn truyện cho Tề Tề.
Rõ ràng con bé Viện Viện nhớ cô, khi tới đây thì về nữa, còn chơi với Tường Tường. Tường Tường cũng nhớ rõ chị họ, dù hai đứa cũng gần như lớn lên cùng .
"Mẹ, ăn bánh." Tường Tường chạy tới, líu lo.
Tô Đan Hồng liền cắn cho nó một miếng bánh ăn.
Thằng bé ăn uống , ngày nào cũng ăn ngớt miệng, lớn lên ú na ú nần, đến nỗi Tô Đan Hồng còn chẳng ôm nổi nó nữa.
Tô Đan Hồng trở về khi mang quà Tết biếu vợ, thấy chồng bế thằng bé ú na ú nần lên.
"Lại ăn cái gì đấy con?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Ngon lắm ạ, cha ăn ?" Tường Tường .
"Cha ăn ." Quý Kiến Quân .
Mặc dù sắc mặt Quý Kiến Quân cũng khá , nhưng Tô Đan Hồng rõ ràng cảm nhận vui cho lắm. Quả nhiên, một lúc kìm tự : "Anh thấy với Quý Vân Vân ở cùng một chỗ!"
Rõ ràng, Quý Kiến Quân vẫn gì về chuyện Quý nguôi giận, xí xóa chuyện cho Quý Vân Vân.
Tô Đan Hồng gì, chỉ lặng lẽ .
Cô là con dâu, loại chuyện cô khó mà xen , đương nhiên lúc ở cùng ruột, cô cũng ngại phàn nàn đôi chút, nhưng mặt Quý Kiến Quân thì vẫn là thôi .
"Sao mà hồ đồ đến chứ, chẳng lẽ bà quên mất Quý Vân Vân từng chọc giận đến mức bệnh viện điều trị !" Quý Kiến Quân tiếp tục lầu bầu.
"Mẹ vẫn luôn mềm lòng mà, bà như bây giờ cũng là lẽ thường tình thôi." Tô Đan Hồng vẫn khách quan đánh giá một câu.
Chỉ cần Quý Vân Vân chịu nhún xuống, với cái tính tình mềm yếu của chồng, thể tha thứ cho con bé chứ?
"Anh xem ý của , năm nay bà đưa Quý Vân Vân về ăn Tết." Quý Kiến Quân tiếp tục đen mặt .