Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-08-26 00:14:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay, sản vật núi rừng thu từ Bắc Sơn xem như ít, nhưng đối với những dân trong thôn nhỏ , những thứ đó chẳng đáng là bao. Bởi lẽ dễ bán, giá cả cũng tương đối bình thường, nên đều bận rộn đồng áng, mấy ai lên núi hái lượm tử tế. Nếu chịu khó khai thác, chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Trước đây thì thôi, nhưng về , cần bọn Quý Hồng Quân nhắc nhở, họ cũng tự động lên núi.
Vì năm nay, một gia đình trong thôn Bắc Sơn gom một lượng tương đối lớn. Chỉ riêng việc bán nấm núi thẳng tay kiếm bốn, năm chục đồng. Khoản tiền , ở Bắc Sơn, tuyệt đối là một nguồn thu hề tệ.
Hơn nữa, lúc đang mùa bán thóc gạo, cộng cũng sắp thu nhập ngót nghét một trăm đồng.
Ở một nơi như thôn Bắc Sơn, mức thu nhập xem là cao.
Trước , quanh năm suốt tháng, chỉ tích cóp dăm ba chục bạc, là tồi .
Không chỉ riêng thôn Bắc Sơn, Quý Kiến Quân cũng thừa dịp trời còn quá lạnh, hơn nữa mùa vụ bận rộn cũng gần kết thúc, sẽ chậm trễ công việc của .
Vì thế, Quý Kiến Quân cử hai Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân thu mua sản vật địa phương, đôi khi sẽ đổi thành Quý Kiến Hà. Tóm , mỗi ngày họ đều ngoài để gom hàng núi rừng về.
Không còn cách nào khác, sản vật địa phương ở Bắc Kinh bán chạy. Thậm chí còn chạy hàng hơn so với việc bán chút ngũ cốc hoa màu.
Còn về lợi nhuận của cửa hàng, khi Lâm Đại Vi ở Bắc Kinh đến lấy hàng, sẽ gửi tiền qua tàu trưởng, đó chuyển về đây cho Quý Kiến Quân.
Bây giờ vẫn thể so với . Cái gọi là hình thức chuyển khoản ngân hàng, cho dù là tiền lương hưu của Bác Trương, cũng nhờ bạn của ông lĩnh hộ, đó tích cóp sổ tiết kiệm cho ông. Chờ khi nào ông thời gian, về lấy là .
Còn mắt, thì Bác Trương chẳng hề thiếu tiền, tiền trong túi đủ cho ông dùng nửa đời .
ở thời đại đều tương đối giản dị, mỗi sổ sách gửi về đều khớp với sổ sách, tiền cũng sai lệch. Tuy việc đưa hàng hóa sang Bắc Kinh vất vả một chút, nhưng tổng thể lợi nhuận thu về vẫn hậu hĩnh.
Một tháng, tiền lợi nhuận cũng gần 600 đồng. Sau khi khấu trừ chi phí vận chuyển và tiền công linh tinh, Quý Kiến Quân vẫn còn kiếm ít.
Hai cửa hàng , Quý Kiến Quân cũng quá đặt nặng. Hiện tại, để cho vợ chồng Lâm Đại Vi kinh doanh một cửa hàng. Cửa hàng còn sửa chữa xong, nhưng vẫn bắt đầu buôn bán.
Phải là mất mấy ngày công , nhưng kể đến bao nhiêu đồ vật bán , hai vợ chồng còn đang bận rộn.
Vì thế, Quý Kiến Quân liền dứt khoát dẹp bớt một cửa hàng, để hai vợ chồng họ tâm ý kinh doanh cửa hàng đang mở.
Thời gian thoắt cái bước tháng 11. Bây giờ trời bắt đầu trở lạnh. Hôm nay, Quý Kiến Quân phát lương, ngoài , ba Quý Đại Dũng, Quý Hồng Quân, Quý Kiến Hà, những thường xuyên việc bên ngoài, còn phát thêm một cân gừng và hai cân đường đỏ.
Đây là một ngoại lệ, những khác hề .
Quý Kiến Quân công khai rõ ràng, những khác cũng hề ý kiến gì.
Không còn cách nào khác, bởi vì Quý Đại Dũng và mấy đều sớm về muộn. Tuy cần việc đồng áng, nhưng việc ngoài gió lạnh cắt da cắt thịt cũng khiến mặt mũi họ đỏ gay.
Như dễ cảm lạnh, nên việc cho thêm một cân gừng hai cân đường đỏ cũng chẳng đáng gì.
Quý Kiến Hà cầm tiền lương và mấy thứ quà trở về, Tô Quyên thấy liền hỏi: "Sao còn đường đỏ và gừng ?"
"Kiến Quân cho mấy thu sản vật núi rừng bọn đấy." Quý Kiến Hà đưa tiền lương cho cô, : "Em pha cho một ly gừng đường đỏ nóng hổi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-327.html.]
"Được thôi ạ." Tô Quyên nhận tiền, liền đáp lời ngay.
Rất nhanh, cô pha cho một ly gừng đường đỏ bưng tới. Bây giờ đàn ông của cô chính là trụ cột chính của gia đình, đương nhiên là chăm sóc chu đáo một chút.
Để ôm con gái uống gừng đường đỏ, cô liền bắt đầu đếm tiền. Tiền lẻ cả một xấp.
Cô giữ một ít chi phí sinh hoạt, phần còn liền cất giữ cẩn thận.
Một hai năm gần đây, trong thôn ít đều xây nhà. Cô thấy mà thèm thuồng mặt, thầm nghĩ khi nào nhà mới thể xây nhà đây?
Đến lúc đó, cô dự định mua một mảnh đất mới, là thể dọn , cần sống chung với bà cụ hàng xóm khó tính nữa!
Cho nên bây giờ cũng bắt đầu dành dụm tiền bạc.
"Sang năm khi nào còn tăng lương nữa ?" Tô Quyên hỏi.
"Hiện tại tiền lương cũng đủ cao ." Quý Kiến Hà .
Anh vẫn là từ lương tâm , bởi vì đến những vùng núi thu mua sản vật, những nhà đó mới là thật sự nghèo khổ. Quanh năm suốt tháng, cũng chẳng kiếm nổi mười mấy hai mươi đồng bạc.
Dù , mỗi tháng bọn họ lĩnh lương hậu hĩnh, so với bà con vùng núi, nơi tuy là khá giả, nhưng cũng vượt xa .
"Bây giờ mỗi tháng tiền lương tích cóp là bao chứ? Anh còn khoái món thịt thà như !" Tô Quyên bực bội .
Khoản tiền lương mỗi tháng tuy gọi là kha khá, nhưng nhà khác tằn tiện, còn nhà cô thì chẳng tích cóp là bao.
Bởi vì gạo và mì cơ bản đều mua, cô thỉnh thoảng cũng về nhà ngoại vớt vát chút ít, nhưng cũng chẳng đáng là bao, chủ yếu vẫn là bỏ tiền mua. Sau đó còn tiền điện, thịt ăn mỗi ngày, những cái đều tốn tiền cả.
Tích cóp chẳng là bao thì thôi . Quý Kiến Hà cũng chẳng bận tâm. "Anh định xây nhà nữa ? Lần em mang Nữu Nữu về nhà đẻ, u em , bảo đến Tết em Tô Tiến Quân, Tô Tiến Đảng nhà họ sẽ cất nhà lầu đấy!” Tô Quyên .
"Thế thì liên quan gì đến chứ, vả ở thôn Tô gia chẳng nhà xây lầu , bọn họ là đầu tiên." Quý Kiến Hà thở dài, con gái còn nhỏ của mà bảo: "Con gái nhà khác nhà máy việc, con gái nhà chúng còn bé tí thế ."
Anh cũng chút chạnh lòng, con gái nhà khác mỗi tháng đều mang về ít tiền công, nếu mà thêm mấy đứa nữa, tất thảy đều thể nhà máy việc, chẳng cần động tay động chân gì nữa.
Làm gì đến nỗi đường cùng thế , Quý Kiến Quân sai bảo gì thì nấy, một câu than oán cũng chẳng dám thốt .
Dám ? Vậy Quý Kiến Quân thể trực tiếp đá xuống mà đổi khác lên . Vậy sẽ để tìm khoản tiền lương hậu hĩnh như chứ?
Không tiền lương cao như thế, ăn nổi thịt chứ? Mỗi bữa cơm ăn no?
Tóm , đối với công việc , Quý Kiến Hà đúng là yêu chán ghét.
Yêu thì yêu cái khoản tiền lương hậu hĩnh, ghét thì ghét cái nỗi vất vả nhọc nhằn.
Sáng sớm hôm , Quý Kiến Hà lên phố bán thịt heo, nhưng mở cửa hàng, liền gặp .
Bà Lý thấy thằng con thứ hai , sắc mặt tối sầm . Đứa con bà nâng niu chiều chuộng từ bé đến lớn, kể từ khi rước con ranh Tô Quyên về, trong mắt liền chẳng còn đến già nữa.
Tiền lương mỗi tháng, một xu bà cũng chẳng thấy mặt, hôm qua Kiến Quân phát một cân gừng với hai cân đường đỏ, thế mà bà đây cũng chẳng thấy nửa lạng! "Mẹ, phố sớm mua thịt ?" Quý Kiến Hà ưa , nhưng vẫn cất tiếng gọi. "Nếu tự phố mà mua thịt, chẳng lẽ còn trông mong thứ con trai bất hiếu như mà thịt bỏ miệng chắc?" Bà Lý quát mắng. "Cha con chẳng đưa cho phí sinh hoạt , đủ tiêu , tiền." Quý Kiến Hà .