Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 317: Vấn đề sinh con gái

Cập nhật lúc: 2025-08-25 14:23:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Đại Dũng và Thái Triển Quốc khai hoang đất xong xuôi, liền bắt tay gieo hạt đậu nành.

Sau mấy ngày, Tô Đan Hồng mới bắt đầu tự gieo hạt. Mỗi ngày cô đều đẩy bé Tường Tường và dẫn Viện Viện theo lên núi, để Viện Viện cầm ấm nước nhỏ tưới nước suối cho những hạt đậu nành gieo. Tất nhiên, Viện Viện tưới nước còn vụng về lắm, chủ yếu vẫn là Tô Đan Hồng thừa dịp Quý Đại Dũng và Thái Triển Quốc xuống núi gánh nước thì tưới bổ sung. rõ ràng Viện Viện thích hoạt động . Mỗi ngày đến chiều tà, cô bé đều cầm ấm nước tới tìm mợ Ba của .

Tô Đan Hồng hễ thời gian rảnh rỗi đều dắt Viện Viện và Tường Tường ngoài dạo chơi. Thằng bé Tường Tường cũng chẳng thích ru rú ở nhà, bây giờ đang trong giai đoạn tập nên cực kỳ hiếu động, nghịch ngợm, ngày nào cũng đòi ngoài chạy nhảy lung tung.

Nhân Nhân bắt đầu học thư pháp với ông nội. Tô Đan Hồng cũng chẳng bận tâm nhiều, mỗi sáng thằng bé đều dậy sớm, dắt Đại Hắc cùng ngoài. Có Đại Hắc cùng, Quý Kiến Quân yên tâm, huống hồ cũng chỉ loanh quanh trong thôn, quá xa. Tề Tề cũng mua bút lông, giấy Tuyên Thành và mực tàu đàng hoàng, nhưng cái m.ô.n.g thằng nhóc cứ như kim châm, căn bản chẳng chịu yên.

Lần khi mua mấy thứ , Tô Đan Hồng rõ với , nên bây giờ Tề Tề chỉ còn lời. Tô Đan Hồng bảo gì, thằng bé cũng dám phản đối nửa lời.

"Đi, mang đồ ăn nhẹ lên cho ông với con ." Chiều nay, Tô Đan Hồng xong đồ ăn nhẹ, liền bảo Tề Tề.

Nhân Nhân đang ở núi cùng ông nội. Vì học hỏi kiến thức từ ông, nên bây giờ thằng bé cơ bản đều ở cùng ông nội.

"Bây giờ trời nóng thế , cứ bảo Đại Hắc mang lên !" Tề Tề ăn xong mấy cái bánh vừng và bát chè đậu xanh, bụng no căng nhúc nhích, liền đẩy việc cho Đại Hắc.

"Nóng nực cái nỗi gì mà nóng nực! Ngày thường con chạy nhảy lông nhông khắp nơi như con khỉ, lúc than nóng?" Tô Đan Hồng trách yêu.

Tề Tề thở dài thườn thượt, còn cách nào khác đành dẫn Đại Hắc lên núi. Trong miệng Đại Hắc còn ngậm chiếc rổ đựng chè đậu xanh ướp lạnh, còn Tề Tề thì cẩn thận bưng khay đồ ăn nhẹ phủ khăn lên tay. Một một chó, lóc cóc lên đường mang bữa xế lên cho ông nội và Nhân Nhân.

“Trời nóng nực thế , cháu mang lên đây gì cho cực ?” ông Trương vội vàng đỡ lấy, miệng lẩm bẩm.

“Dạ, cháu dặn mang lên ạ.” Tề Tề vặn vẹo cổ tay, tuy thức quà nhiều nhặn gì nhưng bé bưng lên vẫn thấy nặng tay.

“Cháu bảo cháu, đừng phiền bà nữa, ông ăn gì cứ tự xuống nhà mà lấy.” ông Trương dặn dò. “Không ạ, cũng chả mấy sức lực.” Tề Tề đáp băng quơ.

Nhân Nhân bên , khi xong mấy chữ Hán to tướng, mới rửa tay sạch sẽ xuống uống bát chè đậu xanh, ăn thêm miếng bánh vừng. Bánh vừng ngọt thơm, còn chè đậu xanh tuy quá đậm vị nhưng uống ngon, đặc biệt là ướp lạnh nên càng thêm giải khát.

Tề Tề mon men xem trai thư pháp. Chữ Nhân Nhân bây giờ vẫn còn , ngoằn ngoèo chẳng khác gì giun bò.

“Chữ xí quá!” Tề Tề thẳng thừng.

“Vậy em thử xem hơn .” Nhân Nhân thách thức .

“He he, cháu xin kiếu.” Tề Tề hì hì, thích mấy chuyện lách , thấy phiền phức vô cùng. “Ông ơi, đúng năm giờ rưỡi hai ông cháu về nhà ăn cơm nhé, cứ tự về mà ăn, cháu lên gọi nữa ạ.”

“Được , ông .” ông Trương gật đầu đáp.

Sau khi Tề Tề xuống núi, Nhân Nhân tự giác tiếp tục luyện thư pháp. Khoảng mười phút , ông Trương cho Nhân Nhân nghỉ ngơi một lát: “Cháu thêm nước cho lũ dê uống, đó ngủ trưa một giấc .”

“Vâng ạ.” Nhân Nhân lập tức cho dê uống nước, đó mới trở về phòng ngủ. Tỉnh dậy thằng bé cùng ông luyện Thái Cực quyền, luyện xong tiếp tục tập thư pháp. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính nhẫn nại của thằng bé cực kỳ , thể yên hàng giờ. Điều khiến ông Trương nảy sinh niềm yêu mến tài, ông cảm thấy nếu đứa cháu trai cả bồi dưỡng cẩn thận, tương lai chắc chắn sẽ tầm thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-317-van-de-sinh-con-gai.html.]

Ngày tháng thoi đưa, chớp mắt đến tháng tám. Cái tháng quả thực nóng, chỉ nóng như đổ lửa mà còn oi bức ngột ngạt nữa.

Trên đầu ít bọn trẻ con trong thôn đều mọc nhọt, chúng thường sưng tấy và thể chảy mủ, bởi ai cũng bôi thuốc đỏ.

Thằng nhóc Tề Tề khác bôi, chính nó còn thấy thích thú, cứ quấn lấy Tô Đan Hồng đòi bôi thuốc. Tô Đan Hồng đành chiều, sang nhà thím Dương mượn thuốc đỏ về bôi cho nó. Chỉ bôi một chút thôi mà thằng nhóc lập tức cảm thấy hài lòng mặt. “Tại cái thằng bé láu cá cứ quấn quýt chịu buông, đành chịu thôi.” Tô Đan Hồng đuổi Tề Tề với thím Dương.

“Nhà cháu cũng chỉ mấy đứa nhọt, chứ mấy nhà khác thì thím hiếm khi thấy đứa nào cả.” Thím Dương đáp.

“Cháu thấy lúc mang thai, nếu ăn nhiều hoa quả một chút, con sinh da dẻ sẽ hơn, cũng dễ mọc mấy cái mụn nhọt .” Tô Đan Hồng chia sẻ.

Dù là Nhân Nhân, Tề Tề là Tường Tường, khi còn trong bụng , cô đều ý thức chăm chút ăn uống cẩn thận.

Ăn uống đủ đầy ba bữa mỗi ngày, còn thường xuyên ăn hoa quả và uống nước suối, bởi ba đứa con sinh đều làn da , hết cữ mà trắng trẻo, mềm mại .

Ngay cả Tường Tường, bụ bẫm, tay chân nhỏ đều mập mạp như những đốt ngó sen, những nếp gấp thịt cũng hề nổi rôm sảy gì. Cô đoán đó là nhờ chế độ ăn uống đủ chất khi cô mang thai.

“Sang năm Đại Nha sắp lấy chồng ư?” Tô Đan Hồng hỏi thím Dương.

Năm nay Đại Nha mười bảy tuổi, tháng Tô Đan Hồng thấy con bé, là một cô gái phổng phao, cao ráo một mét sáu, còn trông xinh xắn. Mười bảy tuổi năm nay, sang năm mười tám là thành lớn .

“Ừ, sang năm gả thôi.” Nói đến cháu gái , thím Dương cũng mỉm mãn nguyện.

“Gả cũng , thằng nhóc Quang Tông chúng đều thấy , nó là một trai tệ.” Tô Đan Hồng .

thiện cảm với Quý Quang Tông.

mà bên nhà con bé đó, bây giờ đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, thể nào sinh nhiều như .” Thím Dương băn khoăn. “Mẹ Quang Tông sinh nhiều con gái như , đến giờ mới sinh thằng con trai. Nếu Quang Tông cũng hiếm muộn con trai như nó, Đại Nha nhà chồng trách móc đây.”

“Bây giờ là thời đại nào , ai còn so đo chuyện con trai con gái nữa chứ.” Tô Đan Hồng xòa.

“Đan Hồng , cháu xem cháu sinh liên tiếp ba thằng bé trắng trẻo mũm mĩm, cháu phương thuốc bí truyền nào ?” Thím Dương ghé sát , nhỏ giọng hỏi.

Tô Đan Hồng thì buồn bất lực: “Nếu cháu mà thứ phương thuốc , thì dù cho ai khác, cũng thể cho Đại Nha . Chuyện hôn nhân của con bé cháu coi như mai mối, lẽ nào cháu mong cho con bé một cuộc sống ư?” “À, thím ý đó .” Thím Dương vội .

“Cháu chứ, nhưng mà cháu phương thuốc nào như cả. Sinh con trai con gái đều là duyên phận, thím đừng nghĩ ngợi nhiều gì. Con cháu tự phúc phận của riêng chúng, ạ? Thím cứ nhà bác Hai mà xem, nhà chú Tư của cháu nữa, chẳng đều là con gái đầu lòng đó ? Bây giờ các chị đều cuộc sống .” Tô Đan Hồng khuyên nhủ.

“Cũng .” Thím Dương gật gù.

Tô Đan Hồng trò chuyện với thím một hồi, đó mới trở về nhà. Quý Kiến Quân đang ở nhà, hiếm hoi lắm mới một ngày nhàn rỗi, chủ yếu là vì trời quá nóng nên ngoài. Tường Tường cứ nép trong lòng cha nó, cu thích ở bên cha. Thấy Tô Đan Hồng trở về, nó lập tức gọi một tiếng “Mẹ!”, đó tiếp tục trong lòng cha chơi một con rôbốt.

Quý Kiến Quân đang tính toán sổ sách. Chỉ cần ở nhà, sẽ đều lấy bút ghi chép, tính toán các khoản chi tiêu, thu nhập.

Loading...