Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 314: An cư

Cập nhật lúc: 2025-08-25 14:23:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không mệt, mệt chút nào." Bác Trương ha hả , ánh mắt trìu mến dừng Tường Tường và Viện Viện.

"Đây là Tường Tường, cháu thứ ba của con, còn đây là Viện Viện, con gái của dượng con. Dượng bận bịu nên tạm thời để cháu ở đây ạ." Tô Đan Hồng , sang Bác Trương: "Cũng mong con chút lộc, hy vọng sinh một cô con gái đáng yêu."

Bác Trương thấy cô hào phóng như thế, cũng đáp: "Sẽ thôi."

"Nhân Nhân, lên núi gọi ông con xuống đây ăn cơm." Tô Đan Hồng sang với Nhân Nhân.

Nhân Nhân gật đầu . Thằng bé Tề Tề thì cứ quanh quẩn bên bàn ăn, hai mắt sáng rực vì đêm nay nhiều món ngon.

"Cái đồ tham ăn !" Tô Đan Hồng chọc ghẹo .

"Đói bụng thì ăn con." Bác Trương .

"Cháu ăn vội ạ, cháu đợi ông bà và bác Trương cùng ăn cơ!" Dù Tề Tề thèm, nhưng Tô Đan Hồng dạy dỗ nguyên tắc.

Vả bé cũng đói bụng. Bình thường Tô Đan Hồng đồ ăn tuy nhiều thế , nhưng sắc thái cũng chẳng kém là bao.

Xem Quý Kiến Quân vợ chăm bẵm đến phát tướng thì rõ. Lần thử cân, thấy nặng hơn chín mươi cân . Ấy mà điểm cốt yếu là, vẫn hề lộ một chút mỡ thừa nào. Bởi vì quá cao lớn, hình vạm vỡ, chẳng béo chút nào, mà chỉ thấy trông thêm phần rắn rỏi, vạm vỡ.

Quý Kiến Quân khui chai rượu . Đó là Mao Đài, hiện tại rượu Mao Đài là loại rượu ngon hiếm , một chai giá đến mười lăm tệ, đắt đỏ hơn hẳn các loại rượu khác.

"Cha nuôi đường xa mệt mỏi, còn khui rượu chi ạ?" Tô Đan Hồng với vẻ trách yêu.

"Uống một chút cũng chẳng hề gì ." Quý Kiến Quân tủm tỉm. "Không , ." Ông Trương thấy chai Mao Đài, là loại rượu mà ông yêu thích, liền vội : "Chai Mao Đài vẫn còn vơi một nửa, vẫn đặt ở nhà cũ của chúng . Lần ông bạn già của cha biếu một bình mà cha còn uống hết." "Chưa uống hết thì cứ giữ , rượu càng để lâu hương vị càng thêm thuần hậu." Quý Kiến Quân đáp. "Rượu chuẩn vị ?" Ông Trương hỏi dò.

"Con tới thẳng bên thành phố Đại Học để mua, lấy rượu ở chỗ , vị rượu ở đây nhạt thếch." Quý Kiến Quân .

Nói rượu giả là sự thật, chỉ là hương vị đậm đà bằng rượu bên thành phố Đại Học. Anh từng uống một liền uống nữa, đều trực tiếp thành phố Đại Học mua, hương vị của nó cực kỳ đặc sắc.

"Vậy con rảnh thì mua thêm ít rượu Ngũ Lương Dịch mà cất . Lần ông bạn già của cha biếu cha một chai năm 1981, vị đó thuần khiết!" Ông Trương dặn dò.

"Con cất kỹ ạ." Quý Kiến Quân Tô Đan Hồng đang phòng bếp lấy chén đũa, lúc bấy giờ mới nhỏ giọng : "Ngay gầm giường của cha nuôi núi đó, nhưng mà cha đừng vội uống, con để lâu thêm chút nữa, vài năm nữa mới nên thưởng thức." "Được." Ông Trương vui vẻ đáp lời.

Cha Quý nhanh chóng xuống đến nơi. Bây giờ trời nóng, dù đồ ăn nguội một chút cũng chẳng , hơn nữa cũng đợi quá lâu.

Không mời thêm những khác, chỉ cha Quý cùng xuống núi dùng bữa. Hai vợ chồng già cũng cực kỳ hoan nghênh ông Trương. Mẹ Quý ban đầu vốn chút bận tâm, nhưng Quý Kiến Quân khéo léo tiết lộ với bà rằng nếu cha nuôi, một giáo sư già của Đại học Bắc Kinh bồi dưỡng, mấy đứa con trai của chắc chắn sẽ nhờ. Nếu con trai dạy dỗ , cháu trai cháu gái cũng vô cùng hưởng lợi. Đây chính là một khoản lợi vô hình, nên cần quá bận tâm đến cái lợi mắt. Bây giờ kiếm nhiều tiền như , còn thiếu vài miếng cơm của cha nuôi ?

Cha Quý thuyết phục Quý, nhưng Quý Kiến Quân thành công. Vì thế, ngay bàn cơm, với ông Trương về chuyện tháng chín năm nay, Nhân Nhân lớp một. "Nhân Nhân, Tề Tề và cả Tường Tường nữa, việc học hành của ba đứa nhỏ chị cứ yên tâm giao hết cho . nhất định sẽ bồi dưỡng ba sinh viên đại học, những trụ cột tương lai của đất nước!" Ông Trương quả quyết .

Lời quả thật hợp ý Quý, đó bà liền cố gắng mời ông Trương dùng bữa: "Món sườn kho tàu do Đan Hồng đặc biệt , ông Trương ăn thêm . Thịt kho tàu , cả món cá nữa đều ngon. Ông bớt uống rượu, ăn thêm thịt ạ." "Được, ." Ông Trương liên tục đáp lời.

Bàn đồ ăn đêm nay quả thật thịnh soạn và ngon miệng, cả nhà từ già đến trẻ đều ăn no căng bụng. Ăn xong, Tô Đan Hồng nấu chè đậu xanh. Mọi uống rượu quá nhiều, chỉ là thêm chút trợ hứng, chủ yếu vẫn là ăn thịt.

Ông Trương cũng ăn đến mức thỏa mãn, những món ăn còn ngon hơn đầu bếp ở Bắc Kinh, chủ yếu là nó mang đậm hương vị quê nhà, cầu kỳ quý giá như những món , nhưng ăn miệng.

Tối nay trời muộn, hơn nữa đây là ngày đầu ông Trương đến đây, cha Quý để ông ở nhà một đêm, ngày mai hẵng lên núi cũng muộn.

Quý Kiến Quân cũng đồng tình như , vì thế ông Trương liền ở nhà một đêm.

Ông ngủ cùng Nhân Nhân và Tề Tề, còn Viện Viện đưa ngủ cùng cha Quý.

Bây giờ cô bé quen hơn nhiều so với lúc mới tới. Đêm nay cô bé cũng ăn uống vui vẻ. Cô bé với Tường Tường vẫn ăn cháo, nhưng cũng ăn một ít thịt. Nhìn dáng vẻ nho nhỏ của cô bé là ham ăn, Quý đút cho cô bé, cô bé đều ăn hết sạch.

Bữa khuya dùng chè đậu xanh ướp lạnh.

Tối nay ông Trương ngủ cùng Nhân Nhân và Tường Tường, khóe miệng luôn mỉm mãn nguyện.

Bữa sáng ngày hôm , ông Trương bảo Quý Kiến Quân dẫn lên núi. Mặc dù sống ở nhà , nhưng ở thì ở cũng tiện.

Quý Kiến Quân cũng khách sáo, Nhân Nhân và Tề Tề cũng theo. Ngôi nhà núi quá lớn, nhưng cũng hề nhỏ, là một căn nhà nhỏ độc lập. ông Trương chỉ cần lên đó để ngủ, còn ăn cơm, tắm rửa nọ thì đều ở nhà.

"Sao phiền phức như gì?" Ông Trương : "Con cứ một cái bếp cho cha, cha tự nấu là ."

"Cứ để Nhân Nhân với Tề Tề lên gọi cha." Quý Kiến Quân .

"Không phiền ạ, cháu sẽ phụ trách lên gọi ông!" Tề Tề lập tức xung phong. "Để cháu lên , cháu còn học kiến thức với ông nữa!" Nhân Nhân cũng vội vã .

"Hai đứa các cháu đều cả." Ông Trương hai cha con họ đều như , cũng tiếp tục kiên trì, liền hỏi sang chuyện khác: "Mấy chỗ hoa đều là các con tự tay trồng ?"

"Mẹ cháu mang đến cho bọn cháu trồng đó ạ. Mẹ trồng một ít hoa cỏ thì mới . , chỗ còn vài chậu hoa đuổi muỗi, cháu trồng nó sẽ muỗi tới gần ạ!" Tề Tề hào hứng dẫn ông nó tới xem.

"Hoa đuổi muỗi tươi ghê!" Ông Trương khen ngợi. Mấy chậu hoa đuổi muỗi đều cứng cáp, cực kỳ xanh , cách xa mà vẫn thể ngửi mùi hương đặc trưng.

Tề Tề ông như thế, lập tức cảm giác thành tựu, bởi vì đều nhờ nó tưới nước chăm sóc mà!

Sân nhỏ đầy hoa hoa cỏ cỏ, bên trong đầy đủ tất cả dụng cụ cần thiết, lu nước cũng nước sạch.

Ấm nước gì đó, tất cả đều là đồ mới tinh.

Thăm thú một vòng xong, ông Trương bảo Quý Kiến Quân việc: "Cứ để Nhân Nhân với Tề Tề đưa cha thăm thú khắp nơi một chút là , con còn nhiều việc, việc của ." "Vâng ạ." Quý Kiến Quân quả thật nhiều việc, còn qua đập chứa nước. Anh sang dặn Nhân Nhân và Tề Tề: "Các con đưa ông thăm thú một chút, hai đứa ?"

"Có ạ!" Nhân Nhân và Tề Tề lập tức đồng thanh đáp.

"Được , nhiệm vụ giao cho các con!" Quý Kiến Quân vỗ vỗ bả vai hai em.

Chương 315-316: Ý định mở cửa hàng ở Bắc Kinh

Quý Kiến Quân , Nhân Nhân và Tề Tề dẫn ông Trương dạo một vòng quanh trang trại núi.

"Dạ, ban đầu bà nội cháu định trồng dưa hấu với dâu tây, nhưng cha cháu bảo sợ khi cây lớn sẽ phiền đến ông, nên trồng nữa. Thế là để đất trống chăn dê ạ."

Khi đến mảnh đất trống, Tề Tề vốn định , nhưng ông Trương tự hỏi tại trồng cây ăn quả. Thế là Tề Tề bèn ngây ngô kể lời lớn.

Mảnh đất trồng cây ăn quả vì hồi đó đủ cây giống. Sau mang tới, nhưng đều đưa lên đỉnh núi gần đập chứa nước để trồng hết .

Mẹ Quý từng giữ một mảnh để trồng dưa hấu và dâu tây, vì chúng đắt hàng.

Thế là Quý Kiến Quân giữ mảnh đất đó.

Về nghĩ đến chuyện đó sẽ phiền phức, nên dứt khoát trồng nữa.

Ông Trương : "Vậy cũng bỏ trống, hơn nữa chỗ cách xa nơi ông ở thế , thể phiền hà gì chứ? Bảo cha cháu tới đây mà trông nom."

Tề Tề đáp: "Xuống núi cháu sẽ với cha cháu ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-314-an-cu.html.]

Ông Trương hỏi: "Trên núi nuôi tổng cộng bao nhiêu con dê?"

Tề Tề liền về phía trai , : "Cái hỏi cháu, ạ."

Nhân Nhân đáp: "Trên núi hiện nuôi ba mươi sáu con dê."

Ông Trương hỏi: "Vậy còn những chỗ khác thì ?"

Nhân Nhân : "Những chỗ khác cháu rõ lắm. Bên cháu theo cha lên đây chăn thả, mới đếm . mà những chỗ khác cũng kém ở đây là bao, đặc biệt là bên đập chứa nước còn nhiều hơn cả bên nữa." Nghe , ông Trương trong lòng hiểu rõ, với giá thịt dê hiện nay, chỉ cần một trăm con dê thôi cũng là một khoản tiền nhỏ .

Sau khi Nhân Nhân và Tề Tề dẫn ông xem mấy sản nghiệp khác, ông Trương khỏi thốt lên kinh ngạc sự tiến bộ vượt bậc của đứa con nuôi . Nào là hơn trăm con dê, hơn ba chục con heo béo , còn ba trại gà lớn nữa.

Còn cây ăn quả bốn đỉnh núi thì khỏi , đều phủ một màu xanh tươi mỡ màng. Nghe bên đập chứa nước còn cả đàn vịt, cùng thêm mấy ngọn đồi trồng cây ăn quả nữa. Những sản nghiệp , quanh năm suốt tháng chắc kiếm tiền mua mấy căn nhà cũ ở Bắc Kinh như của ông.

Thảo nào vợ của ông bạn già còn băn khoăn lo lắng, liệu Kiến Quân để mắt đến căn nhà của ông . Nhìn những sản nghiệp tay Kiến Quân, cái nào mà chẳng vận hành đó?

Hơn nữa, ông còn Kiến Quân danh nghĩa còn vài cửa hàng, trải dài từ thị trấn lên thành phố Giang Thủy, đến cả thành phố Đại Học, chỗ nào cũng cửa hàng do mở.

Giữa trưa, ông Trương ăn cơm cùng cha Quý, đến chạng vạng mới xuống núi dùng bữa. Ông nhắc đến chuyện mở cửa hàng ở Bắc Kinh với Quý Kiến Quân.

Ông Trương : "Mấy thứ núi cha đều nếm thử , ngon tuyệt! Nếu đưa đến Bắc Kinh, chắc chắn sẽ đắt hàng."

Quý Kiến Quân : "Bên đó quá xa, chở bằng xe lửa cũng mất đến bốn, năm ngày, những trái cây của con để lâu ."

Chủ yếu là, mặc dù Bắc Kinh vài , nhưng đều chỉ là qua chơi, quá quen thuộc với nơi đó.

Ông Trương : "Cái gì mà lo? Con sợ bên đó giúp sức ?"

Quý Kiến Quân cũng khách sáo với cha nuôi , gật đầu : "Con thể thường xuyên túc trực ở đó. Nếu vận chuyển hàng hóa qua đó thì cũng thôi, thương lượng với nhà ga xe lửa là , nhưng bên con quản lý , cũng đáng tin cậy. Đây mới là vấn đề cốt lõi."

Dưới tay vẫn còn nhiều thứ khác thể vận chuyển xa.

Ví dụ như dưa hấu, cái để bốn, năm ngày cũng . Còn táo, hồng sấy dẻo nọ, cả thịt khô với trứng gà, thật đều thể vận chuyển , nhưng bên đó lấy một nào đáng tin cậy để trông coi.

Ông Trương : "Con thì cha . Hơn nữa, cha tự khoe với con , nếu chuyện mà giao cho cặp vợ chồng son lo liệu, chắc chắn sẽ yên tâm."

Quý Kiến Quân cha nuôi , hỏi: "Hai vợ chồng son gì ạ?" Ông Trương : "À, đó là cặp vợ chồng trẻ từ Quảng Đông tới. Năm ngoái, hai vợ chồng đó chỗ ở, giữa mùa đông giá rét mà cả hai cứ co ro trong công viên. Cha thấy thế liền cho họ một chỗ ở nho nhỏ, để nơi trú chân mà chịu đựng qua mùa đông. Bây giờ họ dọn khỏi căn nhà nhỏ trong ngõ của cha để thuê chỗ khác , nhưng nhân phẩm . Vẫn luôn nhớ ơn cha, vợ vẫn thường xuyên giặt giũ quần áo cho cha đấy." Lúc ông chỉ tản bộ thấy hai vợ chồng son thật sự quá đáng thương. Hai mới hơn hai mươi tuổi, lấy một đồng tiền nào, cứ co ro ở công viên.

Ông qua hỏi thăm vài câu, bọn họ ở đây mấy ngày . Thấy hai họ cũng giống kẻ , vì thế ông cho họ qua nhà của ở tạm, để đến đầu xuân thì bọn họ rời .

Hai vợ chồng quả nhiên phụ lòng, đầu xuân liền dọn khỏi căn nhà trong ngõ nhỏ đó.

Bởi vì mùa đông đó, hai vợ chồng chỗ tạm trú. Người vợ cứ trời rét là giặt quần áo thuê cho với giá rẻ mạt, cả ngày lụng đến nỗi hai tay sưng đỏ cả lên, nhưng đó cũng chỉ là chuyện thường ngày mà thôi.

Người chồng thì ngoài tìm việc mưu sinh.

Hai vợ chồng đều là chăm chỉ, trải qua một mùa đông khả năng tự thuê nhà, chỉ điều cuộc sống hiện giờ vẫn hết sức túng quẫn.

Năm ngoái Quý Kiến Quân gửi tặng ông ít thứ quý giá, ông liền chia sẻ một ít cho hai vợ chồng, khiến họ đỗi mừng rỡ, cũng nhờ chút may mắn mà một cái Tết ấm cúng, hiếm .

Quý Kiến Quân khó hiểu hỏi: "Người Quảng Đông ? Quảng Đông phát triển nhanh, tại họ đến Bắc Kinh gì?"

Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân cùng thức giấc lúc sáu rưỡi sáng. Vừa thấy Đại Hắc và Nhân Nhân còn ở nhà, Quý Kiến Quân ngay thằng bé dắt chó chơi. Anh cũng chẳng bận tâm, liền giữa sân tập quyền. Tề Tề bên cạnh cũng hí hửng theo, học đánh quyền. Riêng Viện Viện thì một góc quan sát. Bé Tường Tường vẫn còn say giấc trong phòng.

Tô Đan Hồng loay hoay trong bếp. Bữa sáng hôm nay cháo hạt sen, một đĩa bắp cải xào, một đĩa trứng vịt muối bổ đôi, một đĩa trứng gà luộc, và đĩa ớt xanh xào thịt. Sơ sài thế thôi mà đủ ấm lòng.

Bữa sáng tuy đạm bạc nhưng cả nhà ai nấy đều ăn thỏa mãn. Bác Trương cũng húp liền ba chén cháo, còn đánh chén thêm nửa quả trứng vịt muối, một quả trứng gà luộc, và ít thịt. Nhìn ông cụ ăn uống thật ngon lành.

Ăn uống xong xuôi, bác Trương liền dắt Nhân Nhân sắm giấy bút mực tàu. Tề Tề thì mắt sáng rực, lập tức đòi theo.

"Ở nhà trông em cho !" Tô Đan Hồng phẩy tay .

"Có Viện Viện trông hộ mà!" Tề Tề bĩu môi đáp, tỏ vẻ bất mãn.

"Viện Viện tự lo cho bản cho mừng , con còn định để Viện Viện chăm sóc Tường Tường nữa ư?" Tô Đan Hồng thẳng mắt bé mà hỏi.

"Vậy tại Nhân Nhân ạ?" Tề Tề gặng hỏi.

"Anh con là để chọn bút lông cho , chuyên tâm tập thư pháp. Nếu con cũng , đồng ý cho con . Có điều, nếu con mua về mà chuyên tâm tập , con sẽ đòi hỏi thêm nữa. Nếu , sẽ cắt tiền tiêu vặt của con. Con tự nghĩ kỹ xem !" Tô Đan Hồng chậm rãi , giọng điệu ẩn chứa sự nghiêm khắc.

"Con ạ!" Tề Tề vẫn một mực kiên quyết.

"Cha nuôi, cha cứ dắt cả thằng bé theo. Nếu nó mua về mà chịu tập , con sẽ dùng roi răn dạy nó." Tô Đan Hồng ngay.

"Được thôi." Bác Trương tủm tỉm, dắt hai đứa cháu nội cùng rời . "Mẹ... đánh roi thật ạ?" Sau khi họ khuất, Viện Viện mới rụt rè nhỏ giọng hỏi Tô Đan Hồng.

"Nếu con ngoan mới đánh. Viện Viện ngoan như , cần đánh." Tô Đan Hồng nhẹ nhàng dỗ dành.

"Con cũng ngoan mà." Viện Viện thì thầm.

"Ngoan lắm! thằng bé Tề Tề đôi lúc cũng nghịch ngợm phiền khác. Viện Viện lên núi xem dê với nào?" Tô Đan Hồng dịu dàng hỏi.

"Muốn ạ!" Viện Viện gật đầu lia lịa. Tô Đan Hồng sang dặn Quý: "Con bé ăn sáng xong, ăn một chén cháo hạt sen với một quả trứng , tạm thời đói . Mẹ cứ đợi lát nữa hãy cho con bé ăn nhé."

Trẻ con tiêu hóa nhanh lắm, ngay cả bé Tường Tường bây giờ, ngoài bữa chính còn ăn ít bữa phụ, cứ hai tiếng đồng hồ đòi ăn một .

"Được ." Mẹ Quý gật đầu đồng ý, đoạn hỏi: "Cha nuôi của con quen với cảnh núi đó?"

"Hẳn là quen ạ, con thấy tinh thần bác phấn chấn." Tô Đan Hồng đáp.

"Môi trường bên đó cũng khá , xem qua , đến nỗi nào." Mẹ Quý gật đầu: "Hôm qua bác Trương , cứ dùng thửa đất mà trồng dâu tây, dưa hấu gì cũng , bảo phiền đến bác . Để đất trống cỏ mọc thì phí lắm."

"Vậy thì tìm khai hoang thôi. Năm nay sợ kịp trồng mấy loại cây đó, cứ trồng tạm ít đậu nành." Tô Đan Hồng đề nghị.

"Đậu nành bán chạy con?" Mẹ Quý hỏi.

"Cũng tồi ạ." Tô Đan Hồng đáp liền.

"Vậy thì trồng đậu nành con. Đậu nành cũng bổ dưỡng cho cơ thể mà." Mẹ Quý gật gù .

Tô Đan Hồng quyết định trồng đậu nành. Cô cũng thích món , hơn nữa đậu nành cho sản lượng lớn, chỉ cần phơi khô là thể bán thị trường, sợ ế hàng mà còn để lâu.

Cô liền sắp xếp Quý Đại Dũng và Thái Triển Quốc đến khai khẩn đất đai để trồng trọt. Cả hai đều là những tháo vát, kinh nghiệm trồng đậu nành nên ai nấy đều việc nhanh tay. Dù bây giờ cũng là thời điểm sớm sủa gì nữa .

Càng gieo sớm càng .

Loading...