Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 312: Ông Trương về hưu

Cập nhật lúc: 2025-08-25 14:23:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên Tô Đan Hồng, khi Quý Kiến Quân trở về, cô kể chuyện cho chồng .

Quý Kiến Quân hừ lạnh một

tiếng: "Chuyện buôn bán của nhà , nó gì mà chứ?"

Dù là hai cửa hàng ở huyện thành, cửa hàng ở thành phố Giang Thủy, thậm chí cả hai cửa hàng ở Thành phố Đại học, việc buôn bán đều phát đạt.

Lượng khách vô cùng định, hơn thế, nền tảng vững chắc , việc kinh doanh còn từng bước tăng trưởng.

Lại thêm vài cửa hàng bán lẻ tìm đến đây lấy hàng, lượng hàng hóa họ cần cũng ngày một tăng.

Nguyên nhân ư? Chính là vì hàng hóa của nhà chất lượng vượt trội, khách quen thì nhiều vô kể.

Đặc biệt là hai cửa hàng ở Thành phố Đại học, những khách hàng về hưu thiết , họ chẳng mua hàng ở khác, chỉ thích đến cửa hàng nhà mà thôi.

Nhiều năm trôi qua như , họ vẫn chỉ chuộng hàng của . Tuy lời phần khó , nhưng điều con bé cũng ." Tô Đan Hồng khẽ đáp.

Lần Chân Miêu Hồng đến chơi, kể cho cô ít chuyện bên ngoài. Bây giờ đất nước đang phát triển nhanh chóng, những mô hình trang trại chăn nuôi quy mô lớn ngày càng mọc lên, sức cạnh tranh ắt hẳn sẽ ngày một gay gắt. Cũng chính vì , Tô Đan Hồng mới kể với Quý Kiến Quân về những lời Quý Vân Vân .

Quý Kiến Quân trấn an vợ: "Hàng hóa của nhà chất lượng , giá cả chăng. Khách hàng tự phân biệt , em chẳng cần bận lòng ."

"Em lo lắng gì hết." Tô Đan Hồng hiền: "Dù nhà giàu như ai, thì vẫn cơm ăn no đủ."

Hơn nữa, nhà cửa thì nhiều, cửa hàng cũng ít, đường ăn vẫn đang thuận lợi, dù kém chăng nữa, thì thể kém đến mức nào chứ?

Vả , nếu cơ nghiệp trong nhà mà thực sự thuận lợi, cùng lắm thì em nghề cũ thôi mà.

Bây giờ còn như đây nữa. Lần gặp Chân Miêu Hồng, bức tranh thêu mà em tranh thủ lúc rảnh rỗi trả giá tới 2000 đồng.

Mỗi tháng em thêu một bức, tiền còn sợ nuôi nổi cả nhà ?

Quý Kiến Quân mỉm , nhưng vẫn lắng lời vợ . Thực tế cũng cùng linh cảm . Không xa, ngay cả mấy nhà hàng xóm bên cạnh, cũng mạnh dạn thầu vài quả đồi để trồng cây ăn trái và lập trại gà.

Hơn nữa, công việc còn khởi sắc lắm.

Cho nên sẽ cạnh tranh, và dần dà còn gay gắt hơn nhiều, những điều trong lòng Quý Kiến Quân đều hiểu rõ. Anh hề nghĩ chất lượng hàng của nhà sẽ thua kém hàng của khác, nhưng cũng từ đó, bắt đầu yêu cầu nghiêm ngặt hơn đối với các cửa hàng của .

Thái độ buôn bán yêu cầu thật , hơn nữa, nếu hàng hỏng, cứ mang đến đây, sẽ đổi ngay, cần tranh cãi với khách. Dĩ nhiên, đây là chính sách riêng của cửa hàng .

Cân đong chính xác, tuyệt đối đủ, thể để xảy tình trạng cân thiếu.

Muốn ăn lâu dài, chất lượng hàng hóa và danh tiếng của cửa hàng đều đặt lên hàng đầu, đây là điều tối quan trọng.

Mà những quản lý cửa hàng như Quý Phong, Tiêu Đại Quân, ngay cả Quý Kiến Văn bên cũng thực hiện nghiêm ngặt. Bởi Quý Kiến Quân hiếm khi chuyện với vẻ mặt nghiêm nghị như với họ: thứ hảo, nếu thì nghỉ việc, sẽ đổi khác !

Giờ đây còn như , với tiền lương trả, tuyển khác thể tuyển hàng tá.

Thấm thoắt đến mùa thu hoạch đào. Từng thùng đào tươi rói vận chuyển đến Thành phố Đại học. Thành phố Giang Thủy và huyện thành cũng , nhưng lượng chỉ bằng một phần mười hai phần mười so với lượng hàng đưa về Thành phố Đại học mà thôi.

"Cha nuôi gửi cho một bức thư." Hôm nay Quý Kiến Quân về nhà, trong tay cầm một bức thư tay cũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-312-ong-truong-ve-huu.html.]

"Bây giờ là ngày Bác nghỉ hưu ?" Tô Đan Hồng ngẫm nghĩ một lát hỏi.

"Còn chừng nửa tháng nữa thôi." Quý Kiến Quân đáp.

"Vậy đến lúc đó đón Bác, còn em sẽ lo liệu chuyện nhà ở đây." Tô Đan Hồng .

Quý Kiến Quân gật đầu đồng tình.

Tô Đan Hồng liệt kê cho một danh sách những thứ cần mua sắm. Chuyện ăn uống thì cả nhà cứ xuống núi cùng dùng bữa trong nhà là , còn chỗ ngủ núi, tuy phòng quá rộng nhưng vẫn đủ tiện nghi. Tuy nhiên, núi nhiều muỗi nên chiếc màn là vật dụng thiết yếu. Bây giờ trời ngày càng nóng bức, mà núi điện, nên tối nay khi ngủ, đặt mấy khối nước đá trong phòng để mát.

Thế nhưng, cái nóng núi cũng chỉ hầm hập khi chợp mắt. Đến nửa đêm, trời sẽ se lạnh, thậm chí còn đắp chăn vì trong núi thường khí lạnh bốc lên.

Đây là lời Mẹ Quý dặn dò.

Cả Cha Quý và Mẹ Quý đều Bác Trương sắp đến. Chuyện nhận Bác cha nuôi diễn mặt hai ông bà lão, còn tổ chức tiệc rượu long trọng nữa chứ.

Cha Quý và Mẹ Quý đều ý kiến gì, đặc biệt khi Bác Trương là cựu giáo sư của Đại học Bắc Kinh thì càng mừng rỡ bội phần. Nếu Bác Trương giúp đỡ dạy dỗ đôi chút, còn lo Nhân Nhân nhà thi đỗ trường đại học danh tiếng ?

Không chừng Nhân Nhân còn thể tận Bắc Kinh học đại học chứ, suy cho cùng chẳng sẵn một mối quan hệ ư?

Nếu con bé thể đến đó học đại học, thì đó chính là chuyện rạng rỡ tổ tông, khiến cả dòng họ đều nở mày nở mặt.

, khi hai ông bà lão Bác Trương sắp đến, đều hối hả tăng cường chuẩn . Ngay cả Cha Quý cũng sốt sắng : "Trên núi vẫn điện, Bác Trương quen .

Bác cũng là Bắc Kinh, điều kiện sinh hoạt vốn khá, đến đây mà , e là thật sự thích ứng ngay ."

đối với ý định của ông Trương về đây an dưỡng, Cha Quý cũng chẳng lấy phiền hà, miễn là con trai ông cảm thấy vui vẻ là , ? Vả , ông , là cán bộ hưu trí lương, mỗi năm đều tăng thêm, tính là gánh nặng gì ?

Thế nhưng Mẹ Quý phần e dè, bà khẽ hỏi: "Sau cha nuôi Kiến Quân đến ở , chẳng lẽ cứ ở mãi đây ?”

Cha Quý liền hiểu ý bà, nhíu mày : "Bà đừng cái bụng hẹp hòi đó. Người là giáo sư lão thành của Đại học Bắc Kinh đấy. Chưa kể ông còn lương hưu riêng. Nếu ông kèm cặp, dù là Nhân Nhân Tề Tề, cả Tường Tường nữa, đều là phúc lộc cả đời, bao nhiêu tiền cũng chẳng đổi kiến thức quý báu đó !"

" nào." Mẹ Quý đáp, giọng chút tủi .

"Chúng tuy thạo chuyện về ông Trương lắm, nhưng ông thẳng thắn, màu mè. Bà đừng nên suy nghĩ vẩn vơ về chuyện tiền nong , nếu Kiến Quân sẽ vui . thấy thằng bé quý trọng ông Trương lắm." Cha Quý răn dạy.

"Thằng Kiến Quân thì chẳng với ai cơ chứ?" Mẹ Quý bĩu môi.

Dẫu chút e dè, song bà vẫn phụ Tô Đan Hồng chuẩn thứ. Nào là quần áo chăn màn, đều giặt giũ sạch sẽ tinh tươm phơi phóng cẩn thận.

Nửa tháng trôi qua, dài dài mà ngắn cũng chẳng ngắn. Trong guồng bận rộn của Kiến Quân, thời gian như bóng câu vụt qua cửa sổ.

Ông Trương chỉ mang theo vài bộ quân phục cũ và ít vật dụng cá nhân quý giá, cùng với bạn chí cốt của , ông chậm rãi bước đến ga tàu hỏa.

"Khi nào ông định trở về?" Người bạn già hỏi.

"Cũng xem tình hình . Nếu bên đó quen , mấy hôm nữa sẽ về thôi." Ông Trương đáp. "Thế nếu ở quen thì ?" Bạn ông liền hỏi dồn.

"À, nếu ở quen , thì đến lúc đó tính ." Ông Trương xua tay : "Thôi , lên tàu đây, tàu sắp chuyển bánh ."

"Nhớ gửi cho mấy hũ mật ong đấy nhé!" Bạn ông dặn với theo. "Biết !" Ông Trương vẫn ngẩng đầu, chỉ khua tay hiệu.

Loading...