Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 256: Cha nuôi

Cập nhật lúc: 2025-08-25 13:50:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vợ, em xem thử xem, đây là cái gì?” Quý Kiến Quân đem mấy tập văn kiện đưa cho cô.

Tô Đan Hồng thấy khó hiểu nên mở . Vừa thấy những thứ bên trong, cô ngớ : “Đây là giấy tờ nhà đất ở Bắc Kinh?”

, em còn nhớ ông cụ mà chúng gặp ở ngõ nhỏ ? Người mà chỉ cần liếc mắt một cái là nhận từng là quân nhân, em nhớ chứ?” Quý Kiến Quân hỏi.

“Sau đó thì ?” Thực Tô Đan Hồng còn nhớ rõ lắm, nhưng cô vẫn tò mò nên hỏi tiếp.

“Anh thấy ông chỉ ở lẻ loi một , ngày đó trời sập tối, đem một suất hoành thánh sang bên đó, còn cho ông một chút tiền. Vậy mà ông hỏi mua căn nhà ở bên cạnh , đó cũng là nhà của ông .” Quý Kiến Quân kể .

“Sau đó đồng ý?” Tô Đan Hồng chồng của , thầm nghĩ chẳng ngốc ? Hơn nữa, mua nhà ở Bắc Kinh để gì cơ chứ?

"Anh chốt , nhưng mà giá 'chát' một tẹo." Quý Kiến Quân tủm tỉm. "Thế nên đợt bán heo, chỉ đưa em một nghìn đồng, còn bao nhiêu là 'ém' hết để chờ mấy bữa nữa mua nhà, đúng ?" Tô Đan Hồng liếc một cái đầy ẩn ý.

Năm ngoái nhà cô bán heo, lời lãi khá khẩm. Dù chẳng tính toán gì, cô cũng thừa tiền kiếm hề ít ỏi.

Một cân thịt heo bao nhiêu tiền, mà một con heo nặng tới ba trăm cân, g.i.ế.c hai mươi con thì cũng ngót nghét ba nghìn đồng .

Anh đưa cô một nghìn đồng, còn gom sạch túi. Cô cứ ngỡ học chiêu 'giấu quỹ đen' chứ. thôi, cô cũng hiểu đàn ông cần chút tiền rủng rỉnh trong , nên cũng chẳng bận tâm gì.

năm nay cũng bỏ ít tiền để tậu cửa hàng, kể bao khoản chi phí khác, đều là những con nhỏ.

cô nào ngờ, cất công đem tiền đến tận Bắc Kinh xa xôi để mua nhà.

"Chúng định lên Bắc Kinh sống, mua nhà ở đó để gì chứ?” Tô Đan Hồng thẳng thắn hỏi, giọng chút nghi hoặc.

Vả , mua nhà ở tận Bắc Kinh chuyện rẻ rúng. "Khoảng cách từ đó đến quảng trường Thiên An Môn gần, chúng thể thường xuyên đến đó xem lễ chào cờ," Quý Kiến Quân giải thích.

Tô Đan Hồng vẫn hiểu nổi đàn ông của . Năm ngoái họ Bắc Kinh, trời lạnh cắt da cắt thịt, gió buốt thấu xương. Vậy mà thể sáng sớm tinh mơ, đưa hai đứa nhỏ xem kéo cờ. Còn cô ư? Vẫn đang cuộn trong chăn ấm, say giấc nồng.

Người đàn ông dành cho đất nước một sự cố chấp đến lạ thường. Vì , Tô Đan Hồng cũng thêm, chỉ đơn thuần hỏi: "Giá bao nhiêu ?" Dù là "tay hòm chìa khóa" trong nhà, cô vẫn nắm rõ chứ.

"Hai vạn." Quý Kiến Quân đáp. Hai vạn ở thời điểm chính là một con khổng lồ, một cái giá trời. Tô Đan Hồng liếc , bĩu môi: "Đồ ngốc."

"Vợ !" Quý Kiến Quân liền ôm chầm lấy cô, thủ thỉ: "Anh linh cảm, đất nước chúng chắc chắn sẽ phát triển như vũ bão. Đến lúc đó, giá nhà sẽ tăng vọt. Muốn cho thuê thì cứ việc cho thuê, thì hai vợ chồng dưỡng già ở đó. Ông chú hàng xóm cạnh nhà còn hỏi dọn hẳn lên Bắc Kinh ở , ông sẽ giúp trông nom, dạy dỗ Nhân Nhân và Tề Tề." "Ông xuất thế nào?" Tô Đan Hồng tò mò hỏi.

"Là một giáo sư về hưu của Đại học Bắc Kinh!" Quý Kiến Quân hào hứng kể. "Khi bán hoành thánh ở đó, mới những xung quanh đều kính trọng ông, nhưng ông cũng là một sống khá cô đơn, năm nay gần sáu mươi tuổi ."

"Anh mang bao nhiêu là đặc sản về đây chỉ vì ông thôi ư?" Tô Đan Hồng hỏi, giọng chút kinh ngạc.

Lần , chồng cô ngoài mang theo vô đặc sản như lạc, đậu tương, mật ong... cứ cái gì mang thì gói ghém một ít mang qua, gom thành một bọc lớn.

Cũng may cao lớn vạm vỡ, nếu thì chẳng thể cõng nổi đống đồ đó lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-256-cha-nuoi.html.]

"Thật ban đầu định năn nỉ ông Trương bớt cho chút đỉnh, dùng chiêu tình cảm mà, nhưng ông cụ nhất quyết chịu." Quý Kiến Quân khà khà .

Tô Đan Hồng mà tin lời mới là lạ. Người đàn ông rõ ràng là thấy sống một cô đơn nên cố tình mang quà cáp sang. "Anh cũng hứa với ông , năm nay sẽ dẫn con em lên Bắc Kinh thăm ông," Quý Kiến Quân thêm.

Tô Đan Hồng gì, thì thôi, dù cô cũng đến Cố Cung tham quan một chuyến.

, Tử Cấm Thành đó, trong kiếp của cô, chính là một cấm cung uy nghiêm. ở đời , nó mở cửa đón khách tham quan .

cô vẫn thể nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của đàn ông nhà .

Đó chỉ là một ông cụ vô tình gặp, thể kết bạn tình với , còn đặc biệt mang bao nhiêu là quà cáp sang biếu.

Quan trọng hơn là, hỏi mua nhà , một căn hai vạn đồng, vẫn ngần ngại bỏ tiền mua. Cùng lúc đó, tại Bắc Kinh.

Ông cụ Trương cầm lấy một ít đậu nành, đậu phộng và đủ thứ khác... ông giữ cho một phần nhỏ, còn thì vui vẻ chia sẻ với hàng xóm láng giềng.

"Giáo sư Trương, vị khách đến mấy hôm là ai ạ?" Người hàng xóm tươi hỏi. Đây là giáo sư của Đại học Bắc Kinh, dù lớn tuổi nhưng vẫn còn giữ chức vụ, hỏi hàng xóm ai kính nể?

"Là con nuôi của , dặn nó là cần mang nhiều đồ đạc đến, mà nó vẫn cố tình đem tới. Nhiều như một ăn hết, nên chia cho một ít," Ông cụ Trương với vẻ chiều ghét bỏ.

bất cứ ai cũng thể cảm nhận niềm vui sướng ẩn chứa trong giọng của ông.

"Ôi chao, đó đúng là hiếu thảo quá! Ở một nơi xa xôi mà vẫn cất công mang nhiều đồ đến thế," Hàng xóm tấm tắc khen.

Cũng vài bà hàng xóm thất vọng thở dài, vốn dĩ họ cũng đang ấp ủ ý định nhận ông cụ , về căn nhà chẳng là của ? Thế mà ngờ vị giáo sư lớn tuổi con nuôi, mà thì họ cũng thấy tận mắt, vô cùng cao to, từng lính.

Lần đến còn mang theo nhiều đồ như , đúng là con nuôi ruột , chắc chắn 100%.

Giáo sư Trương trở về nhà, tự rót cho một ly mật ong để thưởng thức. Có lẽ vì tâm trạng đang vui vẻ nên ông cũng cảm thấy mật ong mang đến đặc biệt thơm ngon, ngọt ngào đến lạ thường!

Ông Trương cũng kế hoạch rõ ràng: sáng một ly, tối một ly. Chẳng mấy chốc, ông cảm nhận công hiệu của thứ mật ong , cái chứng đầy khó chịu của tuổi già giờ đây đỡ hơn hẳn.

Quý Kiến Quân mang đến cho ông ba bình mật ong, mỗi bình hai cân. Mới đây, một bạn già của ông than khỏe, ông hào phóng biếu ông một chai. Nào ngờ, hôm nay ông bạn tìm đến xin thêm. “Không , thằng con nuôi của cuối năm chắc mới ghé một chuyến. Lúc đó sẽ cho ông thêm một bình. Bình ông uống tiết kiệm chút thì dùng lâu đấy,” ông Trương .

“Thằng con nuôi ?” Người bạn già của ông giật , hỏi: “Ông con nuôi từ khi nào thế?”

“Ông quản chắc!” Ông Trương , liếc bạn với vẻ nửa giễu cợt nửa bất mãn.

“Có rảnh thì dẫn nó đến giới thiệu chứ, dù gì cũng quen một chút chứ nhỉ?” Ông bạn già .

“Lần khác , thằng bé bận rộn lắm.” Ông Trương đáp. Quý Kiến Quân ở trong thôn cũng chẳng hề rằng, từ bao giờ một cha nuôi. Người cha nuôi còn tranh thủ lúc rảnh rỗi, thuê sửa sang bộ khu sân vườn mà Quý Kiến Quân mua, biến nó thành một gian mới tinh tươm, chỉ chờ cả nhà dọn đến ở.

Loading...