Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 25: Một Bàn Đồ Ăn Vẫn Không Đủ Lấp Miệng Sao?

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:09:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Đan Hồng trầm ngâm nghĩ, trong tay cô vẫn còn bộ thêu Bách Điểu Triều Phượng. Nếu bán , ước chừng cũng hơn một ngàn đồng. Cộng cả tiền tiết kiệm, tính thì cũng gần ba ngàn . Với tiền , mua một căn nhà tươm tất ở thành phố, chắc hẳn là đủ chứ?

“Đan Hồng, em mà cứ im ru thế?” Quý Mẫu Đan thấy cô đang thất thần, liền cất tiếng hỏi.

“Không chị, em chỉ là đang nghĩ bố cho tiền . Nếu cho thì , chứ lỡ cho thì mà đòi nữa.” Tô Đan Hồng đáp lời.

Sắc mặt Quý Mẫu Đan và Phùng Phương Phương đều khó coi. Đây quả là sự thật nghiệt ngã, nếu cho thì còn thể ngăn cản, chứ nếu cho , thì các cô còn nữa đây?

“Thôi, các chị em mau chuẩn cơm nước thôi.” Tô Đan Hồng cất tiếng giục.

Ba ở trong bếp bận rộn túi bụi. Còn về phần Vân Lệ Lệ, cô xuống giúp thì cũng chẳng , Tô Đan Hồng cũng chẳng đủ kiên nhẫn để bận tâm chuyện với cô .

Bên ngoài.

“Anh ba, năm em thi đại học , sẽ cần mua nhiều tài liệu học.” Quý Vân Vân với Quý Kiến Quân.

“Ừ, em cố gắng học hành cho .” Quý Kiến Quân em gái một cái, gật đầu dặn dò.

Quý Vân Vân xụ mặt . Mua tài liệu học tập nào mà chẳng cần tiền, cho tiền thì em mua bằng cách nào đây?

“Con mau giúp mấy chị dâu . Tiền tài liệu học tập của con mỗi năm, để thiếu ?” Mẹ Quý thấu hiểu tâm tư con gái, liền cất lời .

Quý Vân Vân hừ một tiếng: “Ba còn đủ ? Con gì cho thêm chật chội, tự chuốc lấy khó chịu !”

Chắc chắn là do con hồ ly tinh Tô Đan Hồng đánh bùa mê thuốc lú cho ba , chứ cho tiền ? Hồi , mỗi năm đều cho cả chục đồng cơ mà!

Quý Kiến Quân tiếp tục trò chuyện cùng Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Văn, chẳng thèm để lời em gái tai.

Chuyện qua thì thôi. giờ vợ đổi hơn, điều hơn, mà em gái còn chịu tôn trọng, thật khiến thấy gai mắt.

Thấy ba chẳng thèm để lời tai, còn chịu cho tiền, Quý Vân Vân tức giận bỏ tìm chị dâu tư.

“Kiến Quân, con đừng trách con bé. Càng lớn nó càng bướng bỉnh, chẳng chịu hiểu chuyện gì cả!” Mẹ Quý với Quý Kiến Quân.

Quý Kiến Quân chỉ nhạt.

“Vợ thằng ba năm nay điều hơn nhiều.” Ba Quý cũng mở miệng khen ngợi.

Quý Kiến Quân gật đầu: “Ba, con hiểu. Con sẽ sống thật với cô .”

Ba nay bao giờ những lời như . Lần khen vợ điều mặt các em khác, đủ để thấy cô quả thực hiếu thuận, khiến ba cảm động vô cùng.

Quý Vân Vân phòng, Vân Lệ Lệ liền hỏi: “Sao tức giận đến ?”

“Còn do con hồ ly tinh Tô Đan Hồng đó ! Chị tư , năm ngoái ba về đều cho em mười đồng. Năm nay mụ hồ ly tinh đó mê hoặc, em mở miệng xin mà phớt lờ, coi như thấy!” Quý Vân Vân tức giận làu bàu.

Trong lòng Vân Lệ Lệ dâng lên sự đố kỵ, nhưng ngoài mặt hề biểu lộ. Cô : “Nói cũng lạ thật, Tô Đan Hồng thể đổi đến ? Không gì? Lại còn tay hào phóng đến thế ?”

Một bao lì xì mà đến một hào! Ở thành phố thì đều , nhưng ở nông thôn, bao lì xì ba xu tồi .

“Ai hồ ly nhập ! Còn cái vụ thêu thùa , trong thôn đều đến học, nhưng chẳng ai học cả. Chén cơm tự nuốt trọn . Cô thường mang thêu phẩm lên tiệm thêu ở thị trấn bán, một bức thêu những một trăm đồng, mà chỉ mất nửa tháng là xong một bức!” Quý Vân Vân ghen ghét thôi, tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-25-mot-ban-do-an-van-khong-du-lap-mieng-sao.html.]

“Một bộ thêu phẩm mà những một trăm đồng ư? Đó là trong nửa tháng, một tháng hai bức, chẳng là hai trăm đồng ?!” Vân Lệ Lệ trừng mắt kinh ngạc. Tiền lương của bọn họ một tháng bao nhiêu? Mới vỏn vẹn mười chín đồng tám hào bảy xu thôi!

“Chị dâu đừng kinh ngạc quá. Em cũng thật , chỉ là thôi.” Quý Vân Vân đáp.

Vân Lệ Lệ đương nhiên giá trị của thêu phẩm, nó quả thực thể bán với giá trời. mấu chốt là thể thêu . Cô tự nhận bản lĩnh đó.

“Trước chị học qua ?” Vân Lệ Lệ hỏi, bởi cô mới về dâu vài năm, nên cũng rõ chuyện .

“Học hành gì chứ! Nghe là học lỏm vài năm. Ai rốt cuộc là nữa, em cảm thấy là hồ ly đại tiên bám !” Quý Vân Vân nhỏ giọng thì thầm.

Vân Lệ Lệ liếc mắt Quý Vân Vân một cái: “Con bé , em học cao trung , thế mà tin cái chuyện ?”

“Em vốn dĩ cũng tin, nhưng nếu hồ ly đại tiên bám , chị dâu xem, mà chị thể đổi thành bộ dáng quyến rũ như hồ ly tinh ? Ngay cả hoa khôi trường em còn chẳng làn da mịn màng, mềm mại như nước của chị nữa là!” Quý Vân Vân phân trần.

Vân Lệ Lệ lúc cũng công nhận. Làn da của Tô Đan Hồng thật quá non tơ, mềm mại, suýt chút nữa thì cô nhận nữa .

Đây đúng là Tô Đan Hồng tóc tai bù xù, mặt mũi lem luốc dầu mỡ ngày ? Lúc nhận bao lì xì, Vân Lệ Lệ tới gần, còn ngửi thấy chị thoảng mùi thơm, dùng loại dầu gội gì, nhưng chắc chắn là đồ xịn!

“Vân Vân, em đừng đối nghịch với chị nữa. Hiện tại, thứ đều dựa chị cả. Ngay cả chú ba còn mềm mỏng như , em nếu vẫn cứ như cũ, thì cái gì cũng chẳng đến lượt em .” Vân Lệ Lệ tròng mắt láo liên chuyển động, liền .

Quý Vân Vân bĩu môi: "Chẳng lẽ em cúi đầu nhận sai với chị ?"

"Đâu bảo em cúi đầu thật . Ý chị là, kiếm chác chút gì từ chị chứ, thì thiệt thòi quá." Vân Lệ Lệ khẽ gợi ý.

Không rõ chị dâu em chồng tâm sự những gì, mà lúc Quý Vân Vân bước , mặt nở nụ , còn tự động bếp giúp một tay. Thấy , Phùng Phương Phương cũng khách khí, tiện tay đưa ngay thau nước bẩn bảo Quý Vân Vân đem đổ.

"Anh ba nhà cô khéo thật, lên núi còn vớ gà rừng. Bữa cơm tất niên hôm nay thêm món mặn ?" Một bà thím hàng xóm ngang qua, thấy liền hỏi Quý Vân Vân.

Vào những năm đầu Đổi Mới, dù cuộc sống khá hơn đôi chút, nhưng nào nhà nào cũng ngày nào cũng thịt ăn. Tết nhất thì đấy, song cũng chẳng dư dả gì.

Quý Vân Vân ngớ : "Gà rừng ư? Đâu ."

"Là ba cô bắt đấy, khối trông thấy xách gà về mà." Bà thím vang, tiếp tục bước .

Trong lòng Quý Vân Vân tức tối vô cùng. Hay lắm, bắt gà rừng mà lén lút giữ ăn riêng, còn để cả nhà bên ăn cơm trắng ! Vào bếp, cô hỏi thẳng, chờ bàn ăn xong xuôi, Quý Vân Vân liền kiếm cớ gây sự: "Chị ba , em dì Hứa chị với ba lên núi bắt gà rừng ư? Sao mang sang đây xào một miếng cho cùng nếm thử?"

Lời dứt, cả bàn ăn bỗng chốc im phăng phắc.

Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan và cả Vân Lệ Lệ đều đảo mắt lấp lánh về phía Tô Đan Hồng.

Tô Đan Hồng điềm nhiên đón nhận những ánh mắt dò xét, sang Quý Vân Vân nhạt đáp: "Con gà rừng đó đang hầm bếp. Anh ba của cô dãi nắng dầm mưa bao ngày, trở về, tính bồi bổ cho một bữa, nên mang xuống đây." Cô khẽ hừ lạnh trong lòng: "Thức ăn bàn một nửa là góp , còn gây sự nữa ?!"

"Mười mấy món ăn đây còn đủ lấp miệng con ?" Mẹ Quý trừng mắt đứa con gái vốn gây sự mà mắng.

Quý Vân Vân giận tím mặt, suýt nữa thì yên . Dám lén lút giữ riêng của ngon vật lạ, còn vênh váo đến thế ư!

Quý Kiến Quân mang bình rượu , mời ba Quý cùng ba em. Anh : "Ba, cả, hai, Kiến Văn, đêm nay chúng say về nhé!"

"Được thôi!" Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp, Quý Kiến Văn đều rạng rỡ, ba Quý cũng gật đầu tán thành.

Loading...