Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 24: Hay Là Mua Phòng?
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:09:30
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Lệ Lệ, bế đứa bé từ trong phòng bước , thấy cảnh thì sửng sốt há hốc mồm. Ba đứa cháu trai cháu gái chẳng từng khó chịu với Tô Đan Hồng nhất ? Từ lúc nào mà thấy thím ba vui vẻ đến ? Đừng là cô , ngay cả Quý Kiến Quân cũng cảm thấy bất ngờ. Tất nhiên, bọn họ , đám Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan cũng hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Bởi lẽ, một tháng trở đây, con cái nhà ít qua nhà Tô Đan Hồng chơi. Thím ba Tô Đan Hồng đổi nhiều, còn chấp nhặt với mấy đứa nhỏ nữa. Cô chỉ cho bọn nhỏ ăn đồ ăn ngon khi chúng qua chơi, mà lúc lên trấn thấy đồ gì cũng tiện tay mua về cho tụi nhỏ.
Chẳng hạn như chiếc kẹp tóc xinh xắn đầu hai chị em nhà Quý Mẫu Đan mà Tô Đan Hồng mua về quà. Hai chị em nâng niu món quà đó một hồi lâu, mỗi mang ngoài đều các tiểu cô nương khác hâm mộ vô cùng.
Hau Oa Tử cũng nhờ vả, hễ bé thèm ăn là chạy sang tìm thím ba. Dù sang nhà thím ba ngại con ch.ó đen hung dữ, nhưng thím ba bụng lắm, hễ bé sang chơi là nấu đồ ăn ngon cho bé.
Trứng gà còn thịt, bé ăn no căng bụng, nên năm nay bé béo lên trông thấy.
Đối với mấy việc Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan đều mắt nhắm mắt mở, dù cũng các cô đòi hỏi, bọn trẻ con vốn dĩ hiểu chuyện.
bởi vì nguyên nhân , bọn họ đối xử với Tô Đan Hồng thiện hơn nhiều.
Chứ con ăn của nhà , mà cứ cau khó chịu với , mong còn nhờ vả gì từ Tô Đan Hồng nữa đây?
"Thím ba mừng tuổi các cháu nhé, đây, mỗi đứa một bao lì xì." Tô Đan Hồng tủm tỉm , đưa từng phong bao lì xì cho bọn nhỏ. Bên trong là nhiều, nhưng cũng hề ít, mỗi đứa một hào.
Nhận bao lì xì, Hau Oa Tử cùng hai bé gái mừng mặt, mắt sáng rỡ. "Các cháu chỉ thấy bao lì xì thôi ? Chú ba đây từ nãy giờ mà chẳng đứa nào thấy ?" Quý Kiến Quân tủm tỉm hỏi.
"Chú ba!" Hau Oa Tử nhanh nhảu chạy đến: "Chú ba lì xì cho bọn cháu ạ?"
Hai bé gái bạo dạn như trai, nhưng mắt đều đầy mong chờ.
"Chú ba chuẩn , nhưng mớ quà bánh nè, mấy đứa xòe tay ." Quý Kiến Quân . Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn xòe tay , Quý Kiến Quân cho mỗi đứa mớ đường phèn, đậu phộng rang cùng hạt dưa.
Ba đứa nhỏ vui vẻ mặt. Quý Kiến Quốc, Quý Kiến Nghiệp đón tiếp Quý Kiến Quân. Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan chuyện vui vẻ, mật với Tô Đan Hồng. Dù Tô Đan Hồng cũng con, mừng tuổi bọn trẻ thì coi như cho đứt, cần thu . Đã nhờ vả từ cô , tất nhiên là đối xử .
Bên Vân Lệ Lệ ôm con nhỏ đây, : "Chị ba, thể bên trọng bên khinh như thế chứ, bé Yên nhà em cũng một cái lì xì đây ."
Lại gần thêm chút rõ khuôn mặt đổi, Vân Lệ Lệ sửng sốt.
Da thịt mịn màng như , ... đây là Tô Đan Hồng?
Vẫn là bộ quần áo đỏ thẫm phần quê mùa, thế mà khoác lên chị , toát lên một vẻ lạ! "Có phần của bé chứ." Tô Đan Hồng để tâm cô em dâu tư đang nghĩ ngợi điều gì, nhét phong bao lì xì tay đứa bé vẫn còn trong tã. Thằng bé vẫn đang say ngủ, cần nghĩ cũng Vân Lệ Lệ thấy tiếng động liền vội vàng bế con ngay.
"Bên ngoài lạnh, ôm đứa nhỏ trong ." Tô Đan Hồng . Vân Lệ Lệ hồn, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mặt vẫn gượng gạo : "Vậy cảm ơn chị ba."
Nói xong, bế con nhỏ trong. Còn Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan, cô căn bản thèm để ý. Bố Quý đang trò chuyện với bốn con trai của , Quý cạnh, nét rạng rỡ khuôn mặt, rõ ràng đỗi vui mừng với khí đoàn viên hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-24-hay-la-mua-phong.html.]
Bên Quý Vân Vân liên tục liếc mắt sang đây ngớt, Tô Đan Hồng đương nhiên hiểu rõ như lòng bàn tay, đang đợi bao lì xì đây mà. Phong tục ở đây dù lớn bao nhiêu, dù qua tuổi mười tám, thì vẫn nhận lì xì. Mấy năm Tô Đan Hồng cho, Quý Kiến Quân lén đưa, ít nhất cũng mười đồng. năm nay tiền của Quý Kiến Quân gọn trong tay cô, cô cho thì Quý Vân Vân mà mơ !
Tô Đan Hồng trong lòng hừ một tiếng, cô chính là phụ nữ hẹp hòi đến thế đấy, thuận ý cô thì lì xì, chống đối cô thì đừng hòng một xu!
Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan níu kéo Tô Đan Hồng phòng bếp.
Cùng cô thì thầm: "Xem xem cái cô vợ chú tư đúng là lười chảy thây, hèn chi em chẳng ưa gì cô . Cứ ỷ con bé còn nhỏ để thoái thác việc nhà, thằng bé đang ngủ say như mà cô cũng lật đật bế để lấy lì xì cho bằng . là cô giáo từ thành phố về, mà cái đức hạnh thì kì cục thế đấy!"
Quý Mẫu Đan tiếp lời: "Còn , em mắt cô , lúc nào cũng hếch lên tận trời. Chẳng chỉ là vác về hai con vịt ? Quanh năm suốt tháng, bố mới ăn hai con vịt của cô đó!"
Hai rõ ràng là một bụng đầy oán trách Vân Lệ Lệ, đối với Tô Đan Hồng cũng đối xử y hệt như , cả hai đều vắt cổ chày nước.
Bất quá năm nay Tô Đan Hồng thường xuyên hiếu thảo với bố chồng, bù đắp những thiếu thốn đây, bọn họ cũng nhờ lây nên cũng chẳng dám hé răng.
Hiện tại Vân Lệ Lệ khinh thường ba chị em dâu nhà nông là bọn họ, các cô đương nhiên cùng chiến tuyến, cùng mặt! Tô Đan Hồng bận tâm chuyện , : "Một năm cũng chỉ trở về một , quan tâm cô gì, cứ phận sự của là ."
"Chị chứ, nhưng chướng mắt cái thái độ hợm hĩnh của cô . Làm cô giáo thì ghê gớm lắm ? Cái loại như cô mà thể dạy dỗ học trò ư, chị còn lâu mới tin!" Quý Mẫu Đan .
Phùng Phương Phương : "Em đừng tưởng như là xong chuyện, chờ xem, lát nữa ăn cơm tất niên xong, cô bắt đầu giở trò. , năm nay em chuẩn bao lì xì cho bố bao nhiêu?"
"Chủ yếu là tấm lòng, câu nệ nhiều ít." Tô Đan Hồng bình thản .
Quý Mẫu Đan gật đầu: "Nói đúng lắm, chị mà mát lòng. Hơn nữa cô mà đòi bì với chúng ư? Chúng chăm sóc bố quanh năm suốt tháng, bố bao giờ ăn hạt gạo nào ở nhà chú tư . Hơn nữa bọn họ ở thành phố Giang Thủy mua phòng, bố chắc chắn là cho ít tiền !"
Phùng Phương Phương , liền trợn tròn mắt: "Còn cho tiền?"
"Nếu bố cho thì chú tư thể mua nhà nhanh như ? Chắc chắn là cho !" Quý Mẫu Đan hừ một tiếng . Phùng Phương Phương vô cùng bất mãn: "Dựa cái gì a, cứ cái gì là cô hưởng, cô mua nhà còn cần tiền của bố nữa ? Hồi bọn chị xây nhà cho là bao !"
"Của em cũng thế." Quý Mẫu Đan hừ .
Tô Đan Hồng chỉ lắng tai , cô khẽ hỏi: "Nhà ở thành phố Giang Thủy giá cả thế nào hả các chị?"
"Ít nhất cũng một hai ngàn chứ!" Phùng Phương Phương thốt lên: "Bằng tiền lương của hai vợ chồng dạy học, mà kiếm nổi tiền lớn đến thế?"
Lương giáo viên mỗi tháng chỉ vỏn vẹn mười mấy đồng, còn chi phí sinh hoạt nào điện nước, gạo mắm ở thành phố Giang Thủy. Ngay cả mua cọng hành cũng bỏ tiền . Vậy thì hai vợ chồng mỗi tháng thể dư dả bao nhiêu? Hơn một ngàn đồng là khoản nhỏ, lấy mà chứ!
Hai chị em dâu cứ lẩm nhẩm tính toán, khiến lòng Tô Đan Hồng cũng xao động hẳn. Cô nhớ Chị Hồng ở tiệm thêu từng dặn cô, nếu chút tiền nên mua nhà ở thành phố Giang Thủy, mai chắc chắn giá nhà sẽ tăng vọt. Giờ tiền tiết kiệm của cô khéo hai ngàn đồng, là mua một căn nhỉ?