Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 229: Quà tặng và giảm giá

Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng trở về, tất nhiên đến thăm ít. Người trong thôn đều hai vợ chồng họ Bắc Kinh, thấy mới lạ chứ? Quý Kiến Quân cũng hào phóng, cầm ít ảnh chụp cho xem, ảnh chụp ở Thiên An Môn, còn ảnh chụp Trường Thành. Người trong thôn xem đều cảm thán liên tục. Thủ đô, nơi dân cả nước hằng mong về. Cuối cùng, Tô Đan Hồng cầm một túi kẹo sữa thỏ trắng lớn phân phát, mỗi hai viên. Mọi ăn kẹo ngọt lắng Quý Kiến Quân kể ít chuyện về Thiên An Môn, Tử Cấm Thành. Đến khi , họ mới thỏa mãn về.

"Cho hai đứa, nhớ chia cho bạn bè nữa nhé." Tô Đan Hồng đem một bao kẹo mỡ heo đưa cho Nhân Nhân, dặn dò.

Hai em ở trong thôn ít bạn bè. Mỗi khi chơi xa về, tất nhiên mang thức quà ngon mang về đãi bạn.

Kẹo mỡ heo ngon, Tô Đan Hồng cũng thích ăn. "Yên Nhi, cháu cũng , cho những đứa bạn thiết của cháu một phần." Tô Đan Hồng .

Thế là, Nhân Nhân cùng Tê Tê và Yên Nhi liền chạy ngoài, ba chị em mang phân phát cho bạn bè.

"Mẹ, đây, con chút đồ tặng !" Tô Đan Hồng gọi chồng . Mẹ Quý lúc đang vui. Con trai, con dâu và hai đứa cháu đều Bắc Kinh, khiến mấy bà hàng xóm ai nấy đều tấm tắc khen ngợi bà.

Người đến tuổi , tuy rằng cái gì cũng nếm trải đủ thứ đời, con cháu bình an hạnh phúc là . con cháu mà ăn phát đạt, thì họ tất nhiên là mừng thầm trong lòng.

"Sao mua quà cho gì, các con chơi vui vẻ là ." Mẹ Quý , tuy rằng như nhưng vẫn theo trong. "Mẹ, xem đôi hoa tai thích ?" Tô Đan Hồng liền đưa đôi hoa tai cho bà xem, .

"Sao mua đồ đắt tiền như ?" Mẹ Quý thấy thế, vội vàng .

"Chỉ là thấy thì mua thôi, con cũng mua cho đẻ con một đôi, tổng là hai đôi." Tô Đan Hồng và mở một chiếc túi đỏ khác, lấy đôi hoa tai cô mua cho đẻ. Hai đôi khá giống , chỉ khác kiểu dáng đôi chút.

Lần ngoài, mua quà cho chồng, đẻ cô cũng phần.

"Đôi hoa tai rẻ tiền nhỉ?" Mẹ Quý , lúc mới cầm lấy xem. Bà càng càng thích, chẳng trách nào. Đôi hoa tai đúng là vàng thật, cả đôi nặng đến năm phân vàng.

Bây giờ giá vàng cũng thấp, giá bảy lăm đồng một gam, lẽ ở tận Bắc Kinh còn đắt hơn đôi chút. Hơn nữa đôi hoa tai đẽ thế . "Mẹ đừng hỏi bao nhiêu tiền, cứ đeo lên là ." Tô Đan Hồng .

Giá vàng ở Bắc Kinh thấp, một gam đến tám mươi lăm đồng. Giá cả đắt đỏ là , mà đôi hoa tai của cô cũng tương tự.

Tiền bạc thì chẳng đáng là bao . Quan trọng nhất là Kiến Quân còn mua tặng cô đủ thứ vàng vòng: hoa tai vàng, còn nhẫn vàng. Cô dám mang ngoài, cả đeo vàng, trông thật sự quá phô trương.

Trong mắt Quý Kiến Quân, đó chính là sự giàu .

thích cái kiểu giàu sang phô trương như , nhưng riêng cái vòng ngọc bích Hòa Điền thì cô mê mẩn.

Ngoài , mấy món khác như vòng Hòa Điền, dây chuyền, chén ngọc và kẹp tóc bằng ngọc bích đều tuyệt . Cô cất kỹ chúng tủ, thỉnh thoảng mới lấy ngắm nghía.

"Đây là hai chiếc điếu cày con mua tặng cha, hàng tận Bắc Kinh mang về đấy ạ." Tô Đan Hồng cẩn thận rút hai chiếc điếu.

"Sao còn mua cho ông chứ, giờ cha con cũng cai nghiện thuốc lào từ lâu mà!" Mẹ Quý vội vàng đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-229-qua-tang-va-giam-gia.html.]

Hai chiếc điếu trông thật tinh xảo, đúng là đồ . "Mẹ cứ cầm về cho cha ạ, cha thấy chắc chắn sẽ phấn khởi lắm, chỉ cần cha vui thì bao nhiêu tiền cũng xứng đáng!" Tô Đan Hồng nhẹ nhàng thuyết phục.

Khi Mẹ Quý lên núi, bà mang theo ít đồ đạc lỉnh kỉnh, nào kẹo mỡ heo, kẹo sữa Thỏ Trắng, còn cả con vịt nướng Bắc Kinh thơm lừng.

Quý Kiến Quân trở về, những công trong nhà cũng chia phần quà. Dù "sang chảnh" như trong nhà ăn vịt Bắc Kinh, nhưng mỗi gia đình nhận một túi kẹo sữa Thỏ Trắng cũng đủ khiến họ hớn hở mặt.

Dù hai ba năm trở đây, cuộc sống bà con đều khấm khá hơn nhiều, nhà nào cũng chút của ăn của để, nhưng vẫn giữ thói quen sống tiết kiệm. Một túi kẹo sữa Thỏ Trắng nhỏ bé cũng đón nhận một cách trân trọng, ít nhất cũng là tấm lòng của Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng chuyến Bắc Kinh, khiến lũ trẻ trong thôn ai nấy cũng phần quà bánh.

"Bác Kiến Quân ơi, khi nào bác g.i.ế.c lợn, cho cháu phụ một tay đuổi lợn nhé?" Quý Phong, một thanh niên trẻ trong thôn, chạy đến hỏi.

Tô Đan Hồng cầm riêng một túi kẹo sữa Thỏ Trắng đưa cho Quý Phong, thanh niên hôm nay nôn nóng đến phụ việc . "Được thôi, đợi mấy hôm nữa bác gọi cháu đến." Quý Kiến Quân .

Sau đó, liền lái chiếc xe ba bánh ngoài, một chuyến để đưa vịt cho vợ, một chuyến khác là để ghé qua mấy nhà chiến hữu cũ, ai nấy cũng đều phần.

Chuyến Kiến Quân mang về ít đồ đạc, dẫu chia chác mỗi một chút thì còn cũng chẳng đáng kể. cũng là công Bắc Kinh, mang về chút đặc sản biếu tặng, đó mới là tấm lòng.

Tất nhiên, Quý Vân Vân, cô em gái của , cũng phần một con vịt nướng.

"Lần ghé qua thăm em, là do ba vội quá nên quên báo với ." Dù thực tình chẳng cần giải thích, nhưng Quý Kiến Quân vẫn cảm thấy cần một tiếng cho em gái đỡ tủi .

"Anh ba cũng thật để chuyện của em trong lòng, mà cũng thể quên bẵng !" Quý Vân Vân liền cằn nhằn, quả nhiên Lý Trí đoán đúng tâm ý của cô . Quý Kiến Quân cũng chẳng buồn đôi co, đặt con vịt nướng xuống lập tức rời .

"Anh ba, bảo mang gà cho em ?" Quý Vân Vân thấy cứ thế lấy thêm đồ xe liền cất tiếng hỏi. Lý Trí lúc đang hớt hải chạy về, thấy lời đó, mặt cứng đờ, thấy hổ vô cùng.

"Anh ba, đừng lung tung. Hôm nay mới về ? Anh nhà uống chén nước hẵng ." Lý Trí vội vàng kéo Quý Kiến Quân .

"Không . Anh còn đưa vịt nướng cho ông Tần nữa. Ông là chiến hữu cũ của , nhà ngay cạnh chợ phía mà. Chú đạp xe tới đó chừng mười phút là tới. Nếu Vân Vân ăn, thì bảo chú đó mua giúp, giá cả chăng. Còn gà và trứng thì chú cứ lên núi mà lấy." Quý Kiến Quân vỗ vai Lý Trí.

"Được !" Lý Trí gật đầu đáp. Tiễn Kiến Quân , cũng chẳng về nhà nữa mà thẳng đến văn phòng việc. Trong lòng lúc chất chứa sự khó chịu, một cảm giác vô cùng ấm ức.

Anh thầm nghĩ, rõ ràng Kiến Quân cho phần vịt Bắc Kinh, mà là do cô vợ của cứ thế. Lý Trí hiểu nổi, tại nhà bên ngoại ai cũng là phóng khoáng, còn vợ cứ tính toán chi li từng chút một như ? Hay là nuôi cô đủ no đủ ấm, nên cô cứ khư khư nhớ nhung của cải nhà đẻ?

Không nhắc đến nỗi niềm của Lý Trí bên , ông Tần bên khi nhận vịt Bắc Kinh thì vui mặt. "Cậu lắm đấy, cái thằng cha khoác lác chuyện Bắc Kinh cứ thổi phồng mãi, giờ thì nếm tận tay đây!"

"Ông với chị dâu sắp xếp thời gian, cũng nên du lịch một chuyến cho khuây khỏa chứ ạ." Quý Kiến Quân đáp.

Dù chuyến chút mệt mỏi, nhưng thể phủ nhận, ngoài chơi một chuyến tâm trạng quả thật khác hẳn. Tiện thể, cũng kể chuyện của Lý Trí một lượt, ngỏ ý nhờ ông Tần giảm giá cho chú một chút, phần còn sẽ trả tiền giúp.

ông Tần nào để chuyện đó trong lòng. "Cái thì đáng là bao , Kiến Quân. Nói thẳng , một con gà đáng mấy tiền chứ. Cứ để Lý Trí đến đây, sẽ giảm thẳng cho thằng bé một khoản trò." Ông Tần hào sảng đáp.

Loading...