Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 222: Anh vẫn còn có thể nuôi em
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đan Hồng cũng ngờ suy nghĩ của chồng thấu đáo đến . Điều đó khiến cô nhẹ nhõm hẳn, vì hiểu rõ chồng đang bực tức vì chuyện gì. Chẳng ai mắc nợ gì Quý Vân Vân, nên cũng chẳng ai rảnh rỗi mà tâng bốc giả vờ ngốc nghếch để lấy lòng cô . Hồi còn ở nhà đẻ thì , giờ gả ngoài , mà vẫn còn khó dễ ruột ư? Chắc cô nghĩ vẫn là cô tiểu thư nuông chiều từ thuở nào.
Tuy rằng con gái vẫn là con gái, nhưng giữa việc chồng và yên bề gia thất là một trời một vực.
Mẹ Quý tức giận thì thèm bận tâm nữa, Tô Đan Hồng đương nhiên cũng chẳng quan hoài. Hiện tại trời càng lúc càng lạnh, chỉ vài ngày nữa là tới lập đông, cũng đến lúc ăn sủi cảo nóng hổi .
Cô múc nước linh tuyền để ngâm cần tây, đó sủi cảo nhân cần tây, sủi cảo nhân thịt bò, cả sủi cảo nhân thịt heo. Tất cả đều là những món điểm tâm sáng thơm ngon bổ dưỡng cho cả nhà.
Quý Vân Vân lúc đang ở thị trấn, lòng thầm mong sẽ mang đến mấy rổ trứng gà, cùng ít hoa quả của ba. Cô rõ, chỉ cần mở lời, thì ba nhất định dám cãi nửa câu.
Huống hồ, những thứ là mang đến để tẩm bổ cho cô ăn. Cô đang mang thai, tất nhiên bồi dưỡng nhiều hơn một chút. Chỉ là cô nào ngờ, cứ chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng ?
Trứng gà thịt gà, nếu ăn, Quý Vân Vân thể tự bỏ tiền mua sắm. Tiền lương của Lý Trí đều giao cả cho cô quản, chỉ giữ chút ít để chi tiêu cá nhân vì còn bận việc dạy học. Bởi thế, khoản sinh hoạt phí chính yếu đều do cô tự xoay sở, ăn gì cũng tự bỏ tiền mua. Điều khiến cô hết sức bực dọc.
Vì cô dành dụm một ít tiền, thì thể mua một căn nhà cho chính . Hiện tại, căn nhà chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông chật chội bức bối khiến cô thoải mái.
Vì thế cô cứ mong mang sang cho một ít trứng gà, như cô thể tiết kiệm một khoản tiền nhỏ.
Thế nhưng vì cô đợi lâu đến , mà mãi chẳng thấy mang sang cho cô chút quà cáp nào?
Hôm nay khi Lý Trí trở về, cô liền trách móc : "Anh xem em rốt cuộc đang gì chứ? Rõ ràng bà em đang mang thai, thế mà đến giờ vẫn chịu ngó mặt sang thăm em!"
"Chắc vẫn tin đó thôi." Lý Trí chấm bài tập học sinh .
Dạy học sinh lớp chín, lương dù hậu hĩnh nhưng việc thì chất chồng. Mỗi ngày đều chấm bài tới tận mười một giờ đêm, còn soạn giáo án, công việc bận rộn ngơi tay.
"Sao ? Tháng ba ghé chơi, cũng kể rõ cho , chẳng lẽ về nhà kể với !" Quý Vân Vân .
"Anh ba bây giờ cũng bận, còn đang sửa sang đập chứa nước, gì thời gian mà bận tâm chuyện vặt vãnh của em? Anh đoán là lẽ cũng quên béng mất ." Lý Trí hờ hững đáp lời.
"Em đang mang thai, chuyện lớn tày trời như mà bảo thời gian quan tâm đến em?" Quý Vân Vân giận tím mặt. Lý Trí vẫn bình tĩnh khuyên giải: "Giờ em đang nhàn rỗi, nếu đến thì em cứ đến đó , nán nhà vài hôm cũng . Nghe phong thổ bên cho sản phụ."
Quý Vân Vân hừ lạnh một tiếng, : "Ai thèm về cái nơi khỉ ho cò gáy đó chứ? Lần em và chị Tô Đan Hồng cãi vã gay gắt, chị còn tuyên bố cho em bén mảng tới vườn trái cây của chị . Em hạng mặt dày mày dạn mà đến đó!"
Lý Trí nhíu mày: "Anh thấy chị ba hạng chi ly đến thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-222-anh-van-con-co-the-nuoi-em.html.]
"Lý Trí, thế là ý gì? Nếu chị Tô Đan Hồng so đo tính toán, chẳng lẽ em là kẻ như ?" Quý Vân Vân giận dỗi, giọng vút cao chói tai.
Lý Trí giải thích: "Ý thế..."
"Ý thì là ý gì? Anh cả ngày đều đến trường, ngay cả những ngày tiết, vẫn cứ nán trường. Anh từng bận tâm đến cảm giác của ? Chỉ với cái bụng bầu , mang nặng đẻ đau một đứa trẻ khó nhọc đến nhường nào ?" Quý Vân Vân gay gắt hỏi.
"Các em học sinh lớp chín của , sang năm sẽ bước kỳ thi chuyển cấp quan trọng. Đây là thời điểm các em cần củng cố kiến thức. Anh là chủ nhiệm lớp nên mặt ở trường để mắt đến lũ nhỏ, nếu khúc mắc gì, còn thể kịp thời giải đáp." Lý Trí cô bằng ánh mắt nghiêm nghị. "Chuyện , lúc khi chúng kết hôn, rõ với em. Chính em cũng hứa sẽ thông cảm cho chuyện đó mà."
Đây là nghề mà yêu thích, là vô cùng yêu thích. Cũng vì quá bận rộn nên chuyện cưới xin mới trì hoãn đến tận bây giờ. Anh cũng tự đây là tính nết của , nên khi kết hôn bàn bạc rõ ràng.
" là , nhưng nghĩ sẽ vì công việc mà bỏ mặc gia đình, ngó ngàng tới !" Quý Vân Vân nghiến răng .
"Ngày nào cũng đúng giờ, về nhà đúng giấc, mỗi tháng đều giao cả tiền lương cho em. Em thích gì, thèm gì đều thể tự mua sắm. Hơn nữa, cuối tuần, cũng đều gác công việc, dành trọn một ngày để ở bên em. Em còn đòi hỏi gì thêm nữa?" Lý Trí cô . "Một tuần bảy ngày, năm ngày dành cho công việc vì đó là trách nhiệm, nhưng hai ngày còn , chẳng dành trọn cho em đó ? Em xem chiếu bóng, sẽ cùng em xem; em ăn món gì, cũng tìm mua về cho em. Em dạo phố, cũng đích đưa em . Cho nên em quan tâm đến em và cảm xúc của em, điều đó thật sự chấp nhận ." "Anh vốn là thầy giáo mà, !" Quý Vân Vân bực dọc .
Lý Trí : "Mẹ bên sang lẽ là vì quá bận rộn. Anh ba đang sửa sang đập chứa nước. Dựa bản tính hào sảng của ba, công việc sửa đập vất vả như , sẽ bạc đãi thợ thuyền. Cho nên ngày thường sẽ chu cấp cơm trưa đủ đầy thịnh soạn. Anh vẫn thường đối xử với . Nên thể sang đây, lẽ là do bà đang bận rộn lo cơm nước cho đội thợ bên đó."
"Thật sự là như ?" Quý Vân Vân hỏi .
"Làm gì chuyện là giả . mà bên đó bận, em cũng thể trở về thăm , tiện thể báo cho tin vui , cũng thể để chuyện em bầu mà chẳng ai chút gì." Lý Trí .
"Em về là về. Tết năm nay em cũng sẽ về!" Quý Vân Vân bướng bỉnh .
Lý Trí chỉ đành lắc đầu, tiếp tục chấm bài tập.
Quý Vân Vân hỏi: " mà nếu vài ngày vẫn ghé sang thì ?"
"Nếu vẫn đến, thì chỉ thể là đang giận em. Cho nên em cũng đừng mong sẽ mang trứng gà sang cho em nữa." Lý Trí thẳng thừng .
"Tại giận em?" Quý Vân Vân , lập tức hỏi. "Vì em mang thai, tin vui mà về báo cho , chuyện Ba quên thì đành, nhưng em trở về với là chuyện khác." Lý Trí thờ ơ đáp lời.
"Việc chẳng tại Tô Đan Hồng thì là ai, vì chị gây đủ chuyện thị phi nên em mới trở về, nếu chị , em sớm về nhà !" Quý Vân Vân nghiến răng .
Lý Trí nhíu mày, thêm gì nữa, chợt vợ mắng: "Chị đúng là cái đồ gây chuyện, lúc nào cũng rắc rối, từ ngày chị gả nhà, khiến của em, cả Ba của em đều cảm thấy em còn là cô em gái ngày xưa nữa!"
Lý Trí cô, tiếp tục cúi đầu sửa bài tập, : "Anh vẫn còn đủ sức nuôi em, nên em cũng chẳng cần nhớ nhung món món nọ ở nhà ruột. Em ăn gì thì tự mua là , tiền lương của đủ để em ăn thịt cá, trứng sữa mà chẳng lo nghĩ."