Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 221: Để dành tiền cho cháu học đại học

Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Dạ, cũng nhiều lắm, tầm hai ngàn ba trăm đồng ạ." Quý Kiến Quân báo cáo.

Mẹ Quý xong tiền, thấy vượt quá dự đoán của bà, nên thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: "Năm nay con mấy việc xong , cũng nên tiết kiệm một ít tiền . Nhân Nhân và Tê Tê cũng sắp đến tuổi học ."

"Dạ, cứ yên tâm, con lo liệu mà." Quý Kiến Quân gật đầu đáp.

"Nếu con , thì cũng nữa. Đan Hồng nó quản thúc con, nhưng con cũng đừng chuyện quá đáng đấy." Mẹ Quý hạ giọng khuyên. "Dạ, con hiểu rõ vợ con ạ." Quý Kiến Quân .

Mẹ Quý chuyện với nữa, bà về. Vừa về đến chân núi, bà kể với bạn già của rằng: "Kiến Quân là hết hai ngàn ba, cũng đắt lắm ."

Cha Quý chỉ khẽ nhướng mí mắt, chẳng thêm lời nào. Xây một con đập cho vững chắc hơn mà tiền chỉ hai ngàn ba? E rằng đó mới chỉ là một nửa tiền thực sự thôi! Rốt cuộc đều là đàn ông, nhãn quan của Cha Quý vẫn thấu đáo hơn Mẹ Quý một chút.

Khoản tiền mà Quý Kiến Quân chi để tu sửa đập chứa nước , lớn hơn nhiều so với tiền bỏ để ký hợp đồng nhận thầu. Tổng cộng, tốn hết năm ngàn đồng.

Cơ bản là tất cả tiền kiếm trong năm nay đều đổ hết con đập , nhưng Quý Kiến Quân cảm thấy việc của sai chút nào.

Bởi vì đích giám sát bộ quá trình thi công con đập, tất cả công nhân, kể cả Quý Kiến Hà, cũng ai dám lười biếng. Mọi việc đều thành một cách xuất sắc và nhẹ nhàng.

Mấy năm , mỗi khi trời sắp mưa lớn, vì sợ nhà lo lắng, mới biểu lộ mặt. Chứ thật , vẫn cứ thấp thỏm lo âu cho cái đập chứa nước , xảy chuyện gì . giờ thì khác, miễn là trời đổ mưa quá lớn đến mức đập thể chứa nổi, thì cũng chẳng còn chuyện gì đáng lo nữa, cũng thể yên tâm.

Hơn nữa, phía bên đó còn giăng lưới bao quanh, bộ khu vực đó đều là đất đai thuộc quyền sử dụng của Quý Kiến Quân.

Anh trồng vài cây ăn quả đỉnh đồi gần giữa lòng hồ, rải thêm vài hạt giống cỏ. Đầu năm , sẽ mua một ít dê về thả ở đây.

Thực ở phía bên vẫn thể nuôi vịt, nhưng việc cũng chờ đến mùa xuân năm mới tính. Hiện tại mắt chỉ thể đến đây thôi, trời cũng bắt đầu se lạnh, sương xuống .

"Vợ , em nấu món gì mà thơm lừng cả nhà ?" Quý Kiến Quân hỏi khi bước .

"Giò heo đấy ạ." Tô Đan Hồng đáp. "Cũng tệ, em để cho hai cái móng chân giò nhé." Quý Kiến Quân .

"Em ." Tô Đan Hồng mỉm , nhanh chóng thành món giò heo, mùi hương hấp dẫn cồn cào lòng .

: "Anh đem qua cho cha một ít ."

"Bây giờ vẫn còn sớm lắm." Quý Kiến Quân , đồng hồ, hiện tại mới chỉ bốn giờ ba mươi chiều.

"Mấy ngày nay cũng mệt , em cũng nấu xong cơm , chỉ cần đem qua bên đó thôi, để cha ăn sớm một chút." Tô Đan Hồng giải thích. Công việc bắt đầu từ tháng mười, giờ cũng qua tháng mười một. Hơn một tháng nay, Mẹ Quý dẫn dắt Vương Hồng Hoa và những khác việc cật lực, đến giữa trưa còn cùng Thím Thái bánh hồng. Ngay cả Cha Quý cũng sang giúp đỡ một tay, nhưng công việc vẫn còn chất đống.

Tô Đan Hồng chăm sóc cho Yên Nhi, Nhân Nhân và Tê Tê. Dù cô trực tiếp tham gia việc đồng áng, nhưng cô cũng hiểu rõ chồng vất vả đến nhường nào.

Chính vì điều đó nên cô thẳng tay đuổi Quý Vân Vân , Quý Vân Vân quấy rầy nữa, chẳng tâm tình của chồng cũng hơn nhiều đó ?

Tô Đan Hồng nhanh chóng xào thêm hai món khác, đều là những món ăn bổ dưỡng: một món bí đỏ xào tỏi, và một món cá mè. Cá mè đánh bắt từ phía đập chứa nước về, bây giờ đập chứa nước cũng bắt đầu cá. Mỗi ngày, Bác Cả Quý và Tô An Bằng đều đến đó đánh cá, cô cũng lấy một ít gửi về cửa hàng ở thành phố đại học để bán, còn thì giữ cho nhà ăn, thậm chí còn nấu thêm món canh rong biển.

Sau đó, Tô Đan Hồng gói gém phần cơm tối cặp lồng, để Quý Kiến Quân mang . Dẫu khỏe mạnh, nên cô cũng chẳng khách sáo mà nhờ vả một chút.

Quý Kiến Quân mỉm , cũng dậy cầm cặp lồng ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-221-de-danh-tien-cho-chau-hoc-dai-hoc.html.]

Mẹ Quý đang định bếp thì thấy bước tới, bà ngạc nhiên hỏi: “Sao con mang cơm đến thế ?” “Dạ, Đan Hồng bảo mấy nay vất vả , nghỉ ngơi một lát. Bữa tối là do cô tự tay nấu đấy ạ.” Quý Kiến Quân dọn các món ăn .

“Chỉ cần mấy món giản dị thôi là , cần gì một bữa thịnh soạn đến thế .” Mẹ Quý mỉm mâm cơm đầy đặn.

“Đan Hồng con bé lòng hiếu thảo thôi ạ.” Quý Kiến Quân đáp, đưa mắt sang cha Quý.

“Cha, cha và bác cả cứ uống một chén ạ. Con sẽ mời bác cả qua nhà.”

“Được thôi.” Cha Quý gật đầu. Quý Kiến Quân mời bác cả về dùng bữa, đợi đến khi họ mâm, mới yên tâm trở về nhà .

Tô Đan Hồng cũng dọn xong bữa tối, cả nhà bốn bắt đầu quây quần bên mâm cơm. Lúc Nhân Nhân tự xúc ăn thành thạo, còn Tê Tê thì vẫn cần đút. Thằng bé ham chơi, ăn xong vọt ngoài sân. Quý Kiến Quân thấy , bế con lòng, đặt gọn trong vòng tay .

“Lần gặp Lý Trí, nhắc Vân Vân thai .” Quý Kiến Quân ăn kể. “Có thai ư?” Tô Đan Hồng ngạc nhiên, buột miệng: “Vậy mà cô giấu kỹ thế!” Cô thầm nghĩ, ngay cả chồng cũng từng kể cho , hẳn bà cũng tin . Giờ thì Tô Đan Hồng hiểu Quý Vân Vân dạo gắt gỏng.

Thế nhưng cô thai thì cứ thai thôi, gì mà giấu giếm như từng ai mang nặng đẻ đau? Đến cô đây còn sinh hai đứa con trai kìa.

Lý Trí đích với Kiến Quân, chắc hẳn là báo tin cho gia đình bên . Chẳng qua là dạo bận rộn quá, nên bây giờ mới chợt nhớ .

“Vậy ngày mai tới đây, em sẽ kể cho .” Tô Đan Hồng đáp.

“Lần qua, cái tính đỏng đảnh của con bé vẫn thế. Nếu thăm thì em cứ để , em cần tới đó gì.” Quý Kiến Quân dặn dò.

Anh tuyệt đối vợ chịu cảnh sắc mặt khác mà sống.

“Em .” Tuy giờ Quý Vân Vân chẳng còn bắt nạt cô, nhưng chồng che chở như , Tô Đan Hồng vẫn cảm thấy trong lòng thật thoải mái.

Sáng hôm , khi Mẹ Quý tới, Tô Đan Hồng liền thưa chuyện: “Tháng dượng út với chồng con , nhưng bận bịu quá nên thành quên bẵng mất. Tối qua mới chợt nhớ mà kể cho con .”

“Mang thai ? Vậy thì quá , nhưng chúng cũng cần lo lắng gì nhiều cho con bé. Dẫu nó còn bên nhà chồng lo liệu mà.” Thái độ của chồng ngoài dự liệu của Tô Đan Hồng.

Tô Đan Hồng chồng, dò hỏi: “Hay là mang ít trứng gà qua thăm con bé một chuyến?”

“Trứng gà để dành là để bán, còn lấy tiền cho cháu nội học đại học. Cần gì đem sang bên đó?” Mẹ Quý , giọng rõ là bực bội. Không cần , bà đang , tức giận.

Con bé mang thai bao lâu , chỉ là tháng mới báo tin, giờ thì mấy tháng chứ?

Nó ở ngay thị trấn đấy thôi, mà chẳng chịu về đây báo tin vui, dù chỉ một !

Tất nhiên, Mẹ Quý tuyệt đối trách đứa con trai thứ ba của . Bà Kiến Quân dạo bận tối mặt tối mũi, gì còn đầu óc mà nhớ đến chuyện vặt vãnh ? Thế nhưng lòng bà vẫn bực bội vô cùng.

Giá như con bé cũng bận rộn, công việc gì, thì bà cũng bỏ qua. Đằng nó rõ ràng ở nhà, Lý Trí nuôi nấng, thể bận rộn cái gì cả ngày mà thèm báo cho bà một tiếng?

Con bé đang tự coi là ai chứ?

Ai còn đủ kiên nhẫn mà cứ chiều theo sắc mặt của nó nữa?

Thế nên, ngay cả một rổ trứng gà, Mẹ Quý cũng chẳng thèm cho con bé. Trước đưa yêu sách gì, bà cũng chiều theo hết, coi như quá nhân nhượng . thì !

Loading...