Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 22: Không Rộng Lượng Được Thì Ích Kỷ Thôi
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:09:27
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Vân Vân lạnh: “Chị tư, chị đừng xem thường cái cô . Giờ cô lợi hại lắm, chỉ đem bản trang điểm lẳng lơ như hồ ly, mà còn dụ dỗ cả ba nữa. Chỉ cần chị ở mặt ba cô một tiếng thôi, thì chị chính là tội đáng c.h.ế.t vạn !” Vân Lệ Lệ nhướng mày: “Lợi hại đến thế ?”
“Cũng chắc, hồi nãy em chọc tức bỏ về . Đợi đến lúc cơm tối cô đến đây, chị sẽ rõ.” Quý Vân Vân .
Quý Kiến Văn lọt tai nữa, bèn dậy phòng bếp giúp Quý nấu gừng đường đỏ.
“Đây là đường đỏ hảo hạng, ngờ cũng chịu mua !” Quý Kiến Văn thấy loại đường đỏ , liền kinh ngạc . Mẹ Quý đáp: “Đâu , nào nỡ mua. Con bảo mua cũng tiếc tiền chẳng dám tiêu.” “Đường đỏ ai cho ?” Quý Kiến Văn sửng sốt, hỏi.
“Chị dâu ba con mang qua, cho hai cân, dùng đủ lâu đấy.” Mẹ Quý .
Quý Kiến Văn phát hiện, sắc mặt hồng hào hơn nhiều so với năm ngoái. Vừa hỏi thăm, Quý cũng thật thà là nhờ hai tháng qua chị dâu ba của con hiếu kính. Lúc thì đem thịt qua, lúc thì một bình kỷ tử táo đỏ cho hai ông bà uống ấm . Một tháng trở đây, hai ông bà đều cảm thấy khỏe hẳn.
Ít nhất năm nay tay chân bà linh hoạt hơn, ông bạn già của bà cũng còn ho nữa.
“Chị dâu ba mới Vân Vân chọc tức bỏ về ?” Quý Kiến Văn hỏi.
“Cái con bé Vân Vân đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa! Từ lúc nó về tới giờ ăn ít đồ ngon của vợ ba, thế mà chẳng vài câu dễ , còn cả ngày khó dễ chị dâu ba của nó. Nếu Tết nhất đến nơi, cầm chổi quất cho nó một trận !” Mẹ Quý mắng với giọng điệu hài lòng. Quý Kiến Văn im lặng gì, đĩa thịt viên cùng sườn chiên bày cạnh đó, đôi mắt tỏa sáng : “Món ăn bày cỗ tất niên năm nay chắc sẽ ngon lắm đây!”
“Nay Đan Hồng mới đem qua, trứng gà và cả chỗ thịt , đều là do con bé nó cho đấy.” Mẹ Quý thuận miệng .
Quý Kiến Văn đột nhiên thấy hổ. Hắn nghĩ năm nay nhà ba biếu nhiều quà đến thế. Hắn cũng mang một ít quà Tết về, nhưng so với lượng thịt cá thì kém xa.
Mẹ Quý cố ý con trai khó xử, chẳng qua là con trai hỏi, bà mới thuận miệng trả lời thôi mà?
Bà đưa cho ly gừng pha xong, : “Con đưa ly cho Lệ Lệ , đang bận.”
Quý Kiến Văn bưng ly gừng đường đỏ ngoài.
Uống gừng, Vân Lệ Lệ đắc ý hiện rõ mặt, : “Kiến Văn, đưa quà Tết cho ?”
“Đưa .” Quý Kiến Văn nhẹ giọng đáp.
Ở một bên khác, Tô Đan Hồng đang đồ ăn ngon cho tiểu Hắc. Nàng cho tiểu Hắc một khúc xương to, thêm tô cơm, chan nước canh óng ánh, và cho thật nhiều thịt. Nếu khác thấy, chắc chắn sẽ mắng cô là đồ đàn bà phá gia chi tử. Chó còn ăn sang hơn cả . Tô Đan Hồng chính là cho tiểu Hắc ăn ngon hơn Quý Vân Vân, bởi cho Quý Vân Vân ăn, còn bằng cho tiểu Hắc ăn!
“Ăn nhiều một chút , hôm nay là Tết mà!”
Tô Đan Hồng xoa đầu tiểu Hắc, tiểu Hắc ăn thịt và cơm, miệng ăn “ngoáo… ngoáo” mấy tiếng phối hợp.
Không lâu , Quý Kiến Quân trở . Tô Đan Hồng liếc một cái, đón đầu ngay: “Anh mà trở về cãi với em thì thôi khỏi mất công. Em thẳng với , hầu hạ cô hơn nửa tháng nay, em cũng chịu nổi cái cô em gái quý hóa của .”
"Mới về bao lâu mà thế ?"
Trước nguyên chủ chỗ , nhưng Quý Vân Vân thì dáng một cô em chồng chút nào ? Tuy là học sinh cấp ba, nhưng cô chẳng chút dáng vẻ của sách, tính nết chua ngoa đanh đá y hệt mấy bà bán cá ngoài chợ. Loại như , từ nay về đừng hòng vơ vét thứ gì từ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-22-khong-rong-luong-duoc-thi-ich-ky-thoi.html.]
May mắn là thịt đang ướp nên cô vội đem qua, kẻo rơi tay cô mất.
Còn về ba chồng bên , cô chỉ thể xin . Chờ tiễn cô em chồng phiền phức , cô hiếu kính thế nào thì sẽ hiếu kính như thế. Bằng , cái gì cũng bụng cô sạch, đừng tưởng cô gì.
Quý Kiến Quân dở dở , : "Vợ, thể cãi với em chứ. Tính tình con bé vốn dĩ như ." Tô Đan Hồng những lời qua loa của , chỉ lạnh, đáp: "Tùy nghĩ thì nghĩ. Cái gì cần em , nên em cũng , coi như tròn bổn phận. Những thứ khác, đừng mong em nhiều hơn."
"Được , , vợ đừng tức giận nữa. Đừng vì con bé đó mà bực hại sức khỏe, sang năm nó học sẽ bớt thôi." Quý Kiến Quân dỗ dành.
"Anh quên đưa em tiền trợ cấp!" Tô Đan Hồng hề d.a.o động, thẳng.
Hừ, mấy năm đều cho con bé bạch nhãn lang , năm nay vốn định mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hiện tại thì đừng hòng cửa!
"Anh định đưa cho em , để trong phòng, sáng quên lấy mất." Quý Kiến Quân vội vàng giải thích.
Tô Đan Hồng cùng phòng lấy, đếm kỹ thấy đủ mới đem cất tủ khóa cẩn thận.
Cô bếp nấu ít nước ấm, chuẩn giặt giũ. Hôm nay trời lạnh, cô tắm nước lạnh chút nào.
"Anh giúp em nấu nước nhé." Quý Kiến Quân vội .
Tô Đan Hồng vẫn nuốt trôi cục tức . Ai bảo nghi ngờ cô gì, cứ để tự nấu lấy!
Bảo nấu nước, giặt đồ thì tự mà giặt. Còn củi trong nhà, cũng sai chẻ nốt. Cô xoay về phòng, lấy mặt thêu tiếp tục công việc.
"Vợ chồng chú Kiến Văn mới về đấy." Quý Kiến Quân vọng từ ngoài sân . Tô Đan Hồng phớt lờ, về thì về chứ gì ho ? Cô cũng chẳng ấn tượng gì nhiều về chú tư cùng cô em dâu lúc nào cũng thích khinh thường khác .
Thà cô thêu nhiều hơn một chút để kiếm tiền, mua đồ ăn ngon về ăn cho thỏa thích, cho bọn họ thèm nhỏ dãi.
Quý Kiến Quân đang chẻ củi ngoài sân thực sự bất đắc dĩ, cảm thấy oan uổng quá chừng. Lúc nãy liếc vợ là tỏ ý hoài nghi cô, tự dưng chọc cô tức giận thế nhỉ?
"Nào, chẻ củi cho cẩn thận , củi chẻ xong thì đừng mơ nhà đấy!" Tô Đan Hồng thầm nghĩ trong lòng.
Quý Kiến Quân về, Tô Đan Hồng trở nên rảnh rang. Cơ bản chuyện trong nhà đều cần cô đụng tay tới. Chuyến vất vả trở về, Tô Đan Hồng vốn dĩ sẽ để bận rộn trong ngoài như . cứ nghĩ đến việc bằng cô em chồng , cô mặc kệ cho . Cô chính là nhỏ nhen như đó, đời cô luôn dạy cô rộng lượng, luôn nghĩ cho nhà chồng, nhưng cô chẳng thể nào ngấm nổi những lời đó. Giữa trưa, Quý Kiến Quân bưng một chén sủi cảo nóng hổi, lửa giận bừng bừng trong lòng Tô Đan Hồng tiêu tan gần hết.
Đặt khung thêu sang một bên tránh đổ, cô khách khí ăn sủi cảo, : "Ăn trưa xong em ở bên , ăn xong em về liền."
"Được, ăn xong chúng liền trở về." Quý Kiến Quân thấy cô rốt cuộc chịu chuyện với , vội vàng đáp lời.
Tô Đan Hồng một cái, hỏi: "Của ?"
"Vẫn còn ở nhà bếp, lấy ngay đây." Quý Kiến Quân vội vàng gật đầu. Hai vợ chồng cùng ăn cơm trưa trong phòng. Quý Kiến Quân thấy bức thêu mà vợ đang dở, đó chỉ thêu mấy chú chim nhỏ nhưng sống động như thật, y như chim thật đang đậu cành.