Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 219: Ăn một bữa ngon
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Làm Quý Kiến Quân nỡ để thằng bé những việc nặng nhọc ? Cái hình bé choắt như , chắc chắn chẳng trụ nổi .
Thế nhưng cuối cùng, cũng chẳng đành lòng, bèn tiện miệng : "Buổi trưa, nhà chú sẽ một bữa bánh màn thầu trắng muốt ăn kèm thịt kho tàu cho em núi. Khi đó cần hỗ trợ đưa đồ ăn nấu xong lên, cháu giúp chú một tay nhé. Không tính công xá riêng, nhưng bù chú sẽ cho cháu năm cái bánh màn thầu to cùng một bát thịt kho tàu thù lao." "Dạ, ạ!" Quý Phong mừng rỡ gật đầu.
Tô Đan Hồng bước thấy thằng bé, cô dịu dàng: "Ồ, Quý Phong đấy !" "Thím!" Quý Phong thấy cô, cũng lễ phép chào .
"Đợi thím một lát, thím xong mấy cái bánh nướng trứng gà, cháu cầm lấy vài cái ăn thử xem ." Tô Đan Hồng . "Không cần thím ơi, thím cứ để dành cho các em Nhân Nhân ăn là ạ." Quý Phong , vội vàng từ chối.
Thế nhưng Tô Đan Hồng trong. Thấy , Quý Phong định bỏ , thì Quý Kiến Quân lên tiếng: "Thím cháu bảo cháu cầm về ăn thì cứ cầm . Miễn là ngày mai việc đừng lười biếng là ." Quý Phong vội đáp: "Vậy thì ạ!"
Tô Đan Hồng dùng giấy dầu cẩn thận xếp năm cái bánh nướng trứng gà đưa cho thằng bé mang về.
Quý Phong ngượng nghịu : "Thím ơi, thím cho cháu nhiều thế ạ?" "Chỉ mấy cái bánh nướng trứng gà bé tí tẹo thôi mà, chú cháu ăn vèo một cái là hết sạch chứ." Tô Đan Hồng . "Thôi cháu về !"
"Dạ." Quý Phong cầm gói giấy dầu gói bánh, lẽo đẽo về.
"Bà ơi, bà xem , bánh nướng trứng gà đó ạ!" Vừa về đến nhà, Quý Phong reo lên lập tức đưa gói bánh cho bà nội xem.
"Mấy cái bánh ở ?" Bà nội thằng bé liếc một cái hỏi.
"Dạ, thím Đan Hồng cho cháu đấy ạ." Quý Phong lễ phép đáp.
"Thím cháu tuy hiền lành bụng, nhưng con cũng nên cứ vãng lai cửa nhà thím mãi ." Bà nội thằng bé , khẽ cau mày dặn dò.
Trong thôn chỉ mỗi nhà bà là cảnh gà trống nuôi con, còn vài gia đình neo đơn khác. Thế nhưng bất kể là ai, đều nhận ít sự săn sóc, giúp đỡ từ Quý Kiến Quân. Cứ đến ngày lễ ngày Tết, Kiến Quân đều sẽ sai đưa qua một giỏ quà đầy ắp. Chẳng hạn như Tết năm ngoái, tặng mỗi nhà hai mươi lăm cân gạo cùng mì sợi, đó còn thêm một ít thịt, trứng. Những gia đình khó khăn khác trong thôn đều nhận cả, bà tự nhiên cũng chẳng ngoại lệ.
Cũng như Tết năm nay , những ngày lễ khác như Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu..., vẫn đều đặn tặng cho các gia đình một ít đồ dùng hoặc vài quả trứng gà, hoặc một ít gạo, mì. Tuy quá nhiều, nhưng chừng cũng đủ để khiến tháng ngày của họ đỡ vất vả hơn đôi chút.
Quý Kiến Quân thể như , dĩ nhiên là cả nhà đồng lòng ủng hộ. Mà danh tiếng của Tô Đan Hồng cũng vang xa khắp thôn, về việc cô thường xuyên nhét quà bánh, đồ ăn cho cháu trai bà thì đây cũng từng . Lần , cô còn bảo thằng bé ôm về nửa rổ đào chín mọng, thỉnh thoảng nhà bà cũng nếm thử dâu tây tươi ngon.
Đương nhiên, đó cũng một phần là bởi mỗi khi mùa trái cây, Quý Phong đều xung phong lên núi hỗ trợ mà nề hà gì.
Quý Phong giải thích một thôi một hồi, bà nội em lúc mới khẽ gật đầu, thêm lời nào nữa.
"Nếu ngày mai bánh màn thầu trắng muốt thơm ngon, bà cũng lên núi giúp một tay nhé? Cháu cứ với chú Kiến Quân là bà cần tiền công ." Bà nội Quý Phong .
"Dạ !" Quý Phong gật đầu lia lịa chạy tót báo tin. "Quay về với bà nội cháu là cần tiền thì chú vẫn cứ cần , bảo bà cháu sáng mai lên núi giúp đỡ, bao ăn sáng đàng hoàng đấy." Quý Kiến Quân mỉm .
Quý Phong cũng nhoẻn miệng theo.
"Chỉ qua thêm chừng hai ba năm nữa thôi, Quý Phong thể thành một trưởng thành ích ." Tô Đan Hồng cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-219-an-mot-bua-ngon.html.]
Quý Phong gần như là đứa trẻ mà cô lớn lên từng ngày. Thằng bé học hết ba năm thì đành nghỉ, cũng chẳng còn cách nào khác. Nhà quá nghèo, đến miếng cơm manh áo của hai bà cháu còn lo tử tế, thì lấy tiền mà học nữa? Có điều hiện tại khá hơn đôi chút , bởi Kiến Quân công việc cho Quý Phong .
Cứ mùa dâu tây, Quý Phong đều xung phong lên núi giúp đỡ hái quả. Bởi vì tuổi còn nhỏ nhưng tay chân nhanh nhẹn, thêm đó, tuy nhà nghèo nhưng thằng bé dạy dỗ vô cùng tử tế, xưa nay từng táy máy tay chân ăn vụng, nên Quý vô cùng hài lòng.
Thế là bà thuê thằng bé công nhân hái dâu, mỗi tháng trả chín đồng tiền công.
Mùa dâu tây hết bận, liền đến mùa dưa hấu, đó là vô vàn công việc khác trong vườn trái cây. Bởi vì Quý Phong thông minh lanh lợi việc, cho nên thằng bé là đứa trẻ choai choai duy nhất Kiến Quân thuê. Năm đó, nó cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi, nhưng vì thiếu thốn dinh dưỡng, vẫn bé tẹo, còi cọc. Thế mà thoáng cái, thằng bé mười bốn tuổi , cũng lớn phổng phao lên ít.
Việc thanh toán tiền công năm nay vẫn do Tô Đan Hồng lo liệu. Khoản tiền công mùa hoa quả đợt của Quý Phong chia hai thanh toán, một nhận hai mươi đồng, đó thêm một nữa là gần hai mươi sáu đồng.
Mấy hôm mới nhận tiền công, hôm nay Quý Phong bên đập chứa nước đang cần thì tìm đến ngay. Thằng bé quả thực chịu yên, cứ kiếm công việc ăn.
"Nếu thể ăn no bụng, sang năm cũng coi như việc . Sang năm nó mười lăm tuổi." Quý Kiến Quân thêm.
Mười lăm tuổi tính là lớn . Đặt thời phong kiến cũ đây, mười lăm tuổi kết hôn cũng chẳng chê là lớn.
"Sửa chữa cái đập chứa nước mất bao lâu?" Tô Đan Hồng hỏi. "Chắc mất độ một tháng." Quý Kiến Quân đáp.
Sở dĩ nhanh như là bởi huy động nhiều , nếu thì mà kịp tiến độ.
"Để hai bà cháu ăn sáng và ăn trưa núi , buổi tối thì để họ tự lo liệu." Tô Đan Hồng .
"Lát nữa xuống núi, em báo với một tiếng nhé." Quý Kiến Quân lên tiếng.
Mẹ Quý đương nhiên là gọi thêm giúp. Con trai bà tập hợp hơn hai mươi đàn ông, bấy nhiêu miệng ăn, chuyện đùa? Một bà mà xoay xở xuể.
Tô Đan Hồng : "Bà nội Quý Phong bảo lên núi phụ giúp, bà cần tiền công, lo cho hai bà cháu bữa sáng với bữa trưa là ."
"Được, lát nữa sẽ qua đó với bà . Thuở , cụ cũng là tháo vát, nhanh nhẹn tiếng đấy." Mẹ Quý .
Những khác, hãy để Mẹ Quý tự tìm. Bà tìm hai cô gái trẻ Lý Thúy Hoa và Vương Hồng Hoa, tuyển thêm một chị em thiết nữa. Cộng thêm bà nội Quý Phong và bé choai choai Quý Phong phụ giúp, nhân tuy dư dả nhưng cũng tàm tạm. Dù , ngoại trừ bà nội Quý Phong và Quý Phong lấy tiền công, thì những khác đều trả công.
Mà những tiền công, dĩ nhiên là lo cơm nước. Có điều, bữa thịt kho tàu thịnh soạn , Mẹ Quý vẫn sẽ để mỗi nhà họ mang về nửa bát canh nóng hổi, ăn kèm với cơm nhà. Mẹ Quý cũng rõ, bà nội Quý Phong cùng Quý Phong đến đây hỗ trợ lấy tiền công nên bà lo cơm nước ở đây, đương nhiên cũng ý kiến gì.
"Thằng nhóc , ăn là đấy." Sau khi Quý Phong ăn hai cái bánh màn thầu, lấy thêm cái thứ ba, bà nội Quý Phong gõ đầu bé một cái. Mẹ Quý thấy thì nở nụ , lấy cho Quý Phong một cái, : "Tiểu Phong ăn thì cứ để nó ăn. Giờ còn như , chẳng cần tằn tiện quá mức như . Hơn nữa, thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, bà cho nó ăn thêm một chút thì mà lớn nổi?" Nói xong lấy cho Quý Phong mấy miếng thịt ba chỉ dày dặn, cả nạc lẫn mỡ: "Tiểu Phong cháu ăn nhiều một chút."
"Cám ơn bà thím!" Quý Phong cũng khách sáo, vơ vội miếng thịt, ăn ngấu nghiến với bánh màn thầu, trông thật ngon lành và say sưa.
"Cái thằng nhóc ." Bà nội Quý Phong lườm bé: "Làm chút việc mà đòi ăn đến thế ư?" "Mấy bọn họ , cả tháng trả tám đồng đấy. Tám đồng còn đủ cho hai các bà ăn một bữa sáng ?" Mẹ Quý . Bà nội Quý giúp nhào bột, nặn và hấp bánh màn thầu, Quý Phong phụ trách nhóm lửa, khuân củi, ít việc . Mẹ Quý lấy cho Quý Phong cái bánh nữa, cũng múc thêm một bát nước xương hầm, : "Ăn xong thì Tiểu Phong xuống núi gọi chú Kiến Quân xuống. Hôm nay là ngày đầu tiên việc, cho bọn họ ăn một bữa thịt kho tàu thật ngon. những ngày thì sẽ thịnh soạn như ."