Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 218: Cháu có thể làm rất nhiều việc!
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Kiến Quân ôm Nhân Nhân và Te Te no bụng lên núi.
Sau đó hai em mắt tròn xoe chứng kiến cha bọn chúng dạy dỗ chú vô dụng . Ông chú cứ đánh cho bò lê bò càng, nhưng cứ hễ chú bò là cha chúng xốc lên tiếp tục "huấn luyện".
"Anh ba, ba tha em, cho em tập luyện đàng hoàng , rõ ràng là đơn phương đánh em mà!" Quý Kiến Hà cầu xin tha thứ.
Quý Kiến Quân căn bản phản hồi , trực tiếp coi Kiến Hà như một bao cát, sức tập luyện nương tay với , luyện còn với hai đứa con trai: "Thấy , lớn lên thì bản lĩnh, nếu thì chỉ đánh giống như chú Kiến Hà của các con, các con đánh ?” "Không !" Nhân Nhân lập tức .
"Không!" Te Te bập bẹ , liền bắt chước hai của hô to.
"Vậy con theo cha học ?" Quý Kiến Quân dứt lời, tung một cú đ.ấ.m thẳng bụng Quý Kiến Hà. Quý Kiến Hà ôm bụng khuỵu xuống đất. Nhân Nhân thấy liền hưng phấn hẳn lên, cha của thằng bé thật oai phong lẫm liệt, bé vô cùng thần tượng!
Nhân Nhân dù cũng lớn, chỉ dám bắt chước cha vòng quanh. Còn Te Te thì chẳng nề hà gì, thằng bé xăm xăm bước tới, nhấc bàn chân bé tí giẫm thẳng lên mặt Quý Kiến Hà.
"Ối giời, cháu ơi, cháu gì !" Quý Kiến Hà rên rỉ đầy bi thương.
"Đánh!" Te Te "hu hu" đáp, tung nắm đ.ấ.m bé xíu lên mặt chú .
Quý Kiến Hà ôm mặt, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa. Đứa cháu bé tí đang oai với chú nó đây mà! Về bài "học võ" sáng sớm nay, cả Nhân Nhân và Te Te đều tỏ vẻ hài lòng, hai em còn đầm đìa mồ hôi.
Quý Kiến Quân còn kịp ăn sáng đồng, hai em thì ăn chút ít từ sớm, giờ thấy đói bụng. Thế là cả hai cùng với cha tắm rửa sạch sẽ, quần áo sang nhà nội ăn sáng.
"Thế nào?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Cha thật là ghê gớm, đánh khác lăn đất dậy !" Nhân Nhân , ánh mắt cha đầy ngưỡng mộ.
"Dạ đúng ạ." Te Te cũng gật đầu lia lịa.
"Vậy chạng vạng tối nay tiếp tục nhé?" Tô Đan Hồng tủm tỉm hỏi.
"Vâng ạ!" Hai em đồng thanh đáp lời.
Kể từ đó, niềm vui của hai em Nhân Nhân và Te Te xây dựng nỗi thống khổ của chú Quý Kiến Hà.
Quý Kiến Hà chỉ cảm thấy mỗi ngày đều sống trong "chảo dầu lửa". Đến mùa táo chín, chú thậm chí còn xung phong hái táo để tránh "rèn luyện". Đây là đầu tiên chú cảm thấy lao động "tươi " đến thế.
điều khiến chú tuyệt vọng là Quý Kiến Quân đồng ý, cứ bắt chú mỗi ngày lên núi chịu đòn, đánh xong thì mới về.
Cuộc sống như kéo dài ròng rã một tháng trời, chú bắt đầu hoài nghi Quý Kiến Quân "nghiện" đánh . Nếu thì trong lúc bận rộn như mà trai vẫn đặc biệt dành thời gian để "rèn luyện" chú , còn mang theo cả hai đứa cháu cùng tay.
Sau một tháng ròng rã "rèn", chú nhận tháng lương đầu tiên: ba mươi đồng.
Trong lòng Quý Kiến Hà đau như cắt. Thế nhưng Tô Quyên, vợ chú , cực kỳ vui vẻ, bảo chú cứ tiếp tục "phát huy".
"Cuối cùng thì em cần cần tiền hả?" Quý Kiến Hà vợ , phụ nữ "vô tâm" chỉ mải mê ngắm nghía ba tờ bạc mới toanh mà chẳng thèm liếc mắt chú lấy một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-218-chau-co-the-lam-rat-nhieu-viec.html.]
"Thôi bớt mấy chuyện tầm phào ? Mai cứ tiếp tục lên núi . Em thấy một tháng qua rắn rỏi hơn ít nhé." Tô Quyên .
"Đó là vì cha còn để dành chút thịt cho ăn đấy." Quý Kiến Hà hít hít mũi .
Mỗi buổi sáng, chú còn kịp ăn cơm lên núi chịu trận. Đánh xong, vặn cũng là lúc cha chú từ vườn cây ăn trái của trai ăn sáng xong trở về.
Bữa sáng ở nhà chị rõ ràng là cực kỳ thịnh soạn, lúc còn hẳn một quả trứng gà muối, hoặc đĩa dưa muối xào thịt. Chú ăn no nê thỏa mãn, thêm đó mỗi ngày "rèn luyện" ít, chú vẻ thật sự cường tráng hơn một chút ?
Có điều chú hề , đó là do Quý Kiến Quân dặn dò cha mang sang. Chứ nếu , cha gì chuyện ngày nào cũng trông nom chú ? Đã ở riêng thì tự lo liệu lấy chứ! Thực Bác cả Quý cũng bảo với Kiến Quân là cần . Kiến Quân chỉ : "Cứ để em ăn uống tẩm bổ một chút . Qua thời gian , sẽ cho em sang chuyển đá sửa đập chứa nước."
Vậy là Bác cả Quý cũng gì nữa. Suy cho cùng cũng là con ruột của , mà việc tu sửa đập chứa nước cũng là công việc nhẹ nhàng. Thế nên, cứ để Quý Kiến Hà ăn sáng ngon miệng. Chỉ riêng nhờ mấy bữa sáng đó mà sắc khí của chú khá hơn hẳn, khó trách đều "cơm nhà Kiến Quân nuôi ". Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến tháng Mười. Hoa quả ở cả hai vườn cây ăn trái đều hái gần hết, chỉ còn mấy cây hồng cuối mùa, những thứ đó thì cứ để Cha Mẹ Quý lo liệu là .
Quý Kiến Quân bắt đầu chiêu mộ nhân công. Anh cần những thanh niên trai tráng khỏe mạnh đến giúp tu sửa đập chứa nước. Ai lười biếng sẽ trả một đồng tiền công mỗi ngày, tổng cộng ba mươi đồng một tháng, còn bao ăn một bữa trưa thịnh soạn nữa chứ!
Tin tức loan , ít đàn ông lực lưỡng dồn dập đến báo danh.
Sống cùng trong một thôn, ai tính nết thế nào, gốc gác thì Kiến Quân còn lạ gì. Anh trực tiếp chọn mười thể vạm vỡ, khỏe mạnh, còn những khác thì bảo họ cứ về, khi nào cần thêm sẽ mời tiếp.
Những chút thất vọng, nhưng Quý Kiến Quân là ai cơ chứ? Anh , ai mà dám đắc tội? Hơn nữa, còn những lời êm tai, rằng năm nay khoai lang giá, tăng thêm hai xu so với năm , bảo họ cứ về lo chăm sóc khoai lang thật , đến vụ thì chở lên núi cho .
Chớ coi thường hai xu lẻ nhé! Mỗi nửa cân là hai xu, năm cân thì hai hào, hai mươi lăm cân thành hai đồng . Nếu nhà nào trồng năm trăm cân, là bỏ túi hai mươi đồng, tiền ít ỏi gì!
Bởi vì khoai lang năm nay trúng mùa, sản lượng cao. Tuy là vụ mùa hè, sản lượng kém hơn vụ xuân một chút, nhưng mỗi mẫu ruộng cũng thể thu về hơn một ngàn cân. Chỉ cần năm trăm cân hơn hai mươi đồng , hơn ngàn cân thì nghiễm nhiên là bốn mươi đồng bạc chứ còn gì nữa!
Có vài nhà trồng nhiều, mấy ngàn cân khoai lang thì dư bao nhiêu tiền cơ chứ?
Thế là những vốn dĩ còn chút ý kiến, động viên một hồi cũng đành tâm phục khẩu phục.
Dù thì Kiến Quân vẫn luôn hết lòng giúp đỡ bà con trong thôn. Ít nhất là đối với khoai lang chuyển từ ngoài thôn , giá vẫn giữ nguyên năm đồng, hề tăng lên.
Thấy từ phía dò hỏi, Quý Kiến Quân mỉm đáp: "Mức giá đưa vốn dĩ chẳng thấp, nay cố gắng thêm hai xu nữa, chẳng là để cùng bà con trong thôn ăn khấm khá ?"
"Phải đó, ai bảo chú cùng thôn với Kiến Quân? Chứ nếu là dân làng , thể nào chú cũng thêm hai xu nữa cho mà xem."
Đấy mới gọi là cái phúc khi ở cùng thôn với Quý Kiến Quân!
"Chú ơi, cháu cũng ạ!" Vừa lúc , Quý Kiến Quân cho những thợ đang sửa sang đập nước về, dặn dò họ sáng mai đúng giờ đến phía bên khuân đá vác xi măng định về nhà. Thế mà một thằng bé gầy gò vội vàng gọi , .
Quý Kiến Quân nhận thằng bé, hiền: "Quý Phong , cháu còn non choẹt thế thì cái gì? Mấy thanh niên vạm vỡ còn mệt phờ phạc đấy."
Chứ nếu một tháng ba mươi đồng tiền công là khoản thu nhập tồi, thì mấy gã thanh niên vạm vỡ cả ngày chỉ thích chơi xơi nước lẽ cũng chẳng chịu động tay động chân . "Cháu mà chú! Cháu nhiều việc lắm, mấy tảng đá đó cháu cũng khuân !" Quý Phong vội vàng thanh minh.
Quý Phong là một thằng bé sống cùng bà nội già yếu, những khác của em đều đổ bệnh mà qua đời cách đây lâu.