Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 216: Có vợ liền quên mẹ

Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yêu sách ly hôn lớn như , đây cũng là đầu tiên xảy trong thôn. Chuyện ồn ào nhỏ, ngay cả Quý Kiến Quân cũng quấy rầy bởi chuyện . Anh lên núi tìm ông bác cả nhà họ Quý. mà ông bác cả Quý nghĩ chuyện đó sẽ xảy , : "Để cho tụi nó ồn ào một trận , hai đứa tụi nó cũng nên tranh cãi vì chuyện , bằng với tính tình lười biếng của Kiến Hà thì sẽ còn cách nào khác nữa." Tuy rằng tính tình của ông trầm ngâm, ít , nhưng trong lòng ông rõ, chuyện là Tô Quyên cố ý ầm ĩ để ở riêng, mà cũng chỉ cách ly hôn mới khiến thằng con thứ hai của ông sợ xanh mắt. mà nếu chuyện ly hôn là thật, thì lẽ sẽ cô độc một cả đời, dám lấy vợ nữa.

"Bác cả, bác cũng cần lo lắng quá, tính tình của cả bên vợ cháu cũng khá giống Kiến Hà, đợi đến lúc đó cháu nhận thầu hai vườn trái cây , sẽ nhiều công việc để . Cháu sẽ rèn giũa Kiến Hà cũng giống như từng chấn chỉnh rể , dù thế nào cũng sẽ đưa Kiến Hà đến đây để uốn nắn ." Quý Kiến Quân cuối cùng cũng đành lòng, bèn lên tiếng an ủi. Quả nhiên bác cả Quý , mặt nở một nụ rạng rỡ: "Được, bác giao nó cho cháu."

Trước đó Quý Kiến Quân cũng thừa nhận, rể của lười biếng đến mức ai chịu nổi, việc chây ỳ, nhưng hiện tại thì khác, việc chăm chỉ. Chuyện cũng là từ đám Quý Hồng Quân và Hứa Ái Quốc trêu chọc . Xem rể chấn chỉnh nửa tháng trời, chỉ thấy Kiến Quân đầu bỏ chạy, cũng dám lười biếng nữa, hiệu quả quả thật ngoài mong đợi.

Giờ thì xem, hiện tại cũng thành nếp, khi xong công việc , sẽ tìm công việc khác . Cũng để cho bản rảnh rỗi, kẻo em rể tìm cơ hội mà "rèn" cho vài trận.

Cho nên thấy Quý Kiến Quân , bác cả Quý cũng yên lòng đôi chút, bèn tiếp tục việc.

Về chuyện heo và gà ở trong nhà, ông cũng chẳng còn bận tâm nhiều nữa. Dù một tháng lương của ông cũng là ba mươi lăm đồng, ông giữ cho mười lăm đồng, còn hai mươi đồng thì đem về nhà, cho nên trong nhà thể sợ c.h.ế.t đói? thật thì, bởi vì trong nhà xảy nhiều chuyện , cho nên ông mới càng cố gắng chăm sóc mấy con vật ở núi. Trong nhà vì gặp chuyện may mà cũng tổn thất ít, còn trang trại núi của Kiến Quân nếu lỡ như xảy vấn đề gì, thì thiệt hại sẽ lớn đến chừng nào nữa đây?

Bác cả Quý chỉ chuyên tâm việc của , cũng nhà đang ở chân núi yên ắng.

Không thể , việc cô đột ngột trở về nhà đòi ly hôn với Quý Kiến Hà, thật sự khiến cho Quý Kiến Hà giật . Không chỉ mỗi Quý Kiến Hà, ngay cả bác gái Lý cũng hết sức bất ngờ.

"Cô gì nữa, cô trò gì đây? Cô còn cần đến danh tiết nữa đúng ? Nếu cô ly hôn với Kiến Hà nhà , thì cô nghĩ xem cô thể gả cho ai?" tính tình của bác gái Lý thì , chính là chịu lép vế bất kỳ ai, vì thế bà tiếp lời công kích.

"Sau khi ly hôn, con kết hôn với ai cũng cần bận lòng. Mẹ cũng nên nghĩ cho kỹ , để cho Quý Kiến Hà cùng con ly hôn, để còn tiếp tục gây thêm tai họa cho con gái nhà ." Tô Quyên , Quý Kiến Hà.

"Anh nhanh lên, đàn ông ? Chỉ một việc ly hôn thôi mà cũng dẫn dắt ?" "Không , ." Quý Kiến Hà ấp úng đáp.

"Ly hôn thì ly hôn! Mẹ cũng tụi con ly hôn, để khi ly hôn xem nó còn dám cao nữa ! Đến nhà của chúng mà còn dám hỗn xược, ai dạy cho cô cách vợ như hả?!" Bác gái Lý nghiến răng mắng.

"Mẹ, đừng gây thêm phiền phức cho con, cô thật sự ly hôn với con đó!" Quý Kiến Hà với .

Bác gái Lý nghiến răng : "Con đúng là kẻ tiến bộ gì cả, con còn thấy cô đem con ép thành cái dạng gì ? Con cùng nó ly hôn, thì nó còn tưởng bản nó còn là một con gái còn nguyên vẹn. Ly hôn ! Ít nhất bây giờ con cưới vợ nữa thì cũng là một thằng đàn ông gần bốn mươi còn lo kiếm nổi vợ!" Bác gái Lý lạnh Tô Quyên .

Tô Quyên cũng : "Mẹ nghĩ hiện tại xã hội bây giờ giống thời buổi xưa ? Con năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chờ cho con ly hôn xong, con còn thể đến công xưởng mà việc. Một tháng cũng kiếm hơn hai mươi đồng, vẫn thể tự nuôi sống bản , cũng chẳng cần vướng bận ai cả. Cho dù thì cũng nhất định gả cho một điều kiện đàng hoàng, lo cho sung sướng!"

"Cô cũng hai mươi bốn tuổi ? Vào nhà dâu cũng hai năm, mà một mụn con cũng nổi!" Bác gái Lý trực tiếp đánh trúng tim đen cô . "Vậy hỏi đứa con trai của bà, bản lĩnh , thì tại mau cho cái bụng con phình lên !" Tô Quyên cũng đáp lời bằng một cách mỉa mai.

Điều cũng cho trong thôn đều cảm thấy hả hê, chồng con dâu bắt đầu cuộc khẩu chiến .

"Kiến Hà, con còn giữ cô gì? Con xem, cô thật sự đem mặt mũi của con vứt xuống bùn đen! Con mau theo cô ly hôn, thấy cô nữa!" Bác gái Lý cũng giận lắm nhưng , chỉ thể trực tiếp quát tháo đứa con .

"Mẹ, đừng ồn ào nữa. Nếu như con với Quyên ly hôn, con cũng sẽ lấy ai nữa. Mười dặm tám làng đều con là một kẻ lười biếng, lúc cũng chỉ mỗi Quyên chê bai con, hiện tại còn con cưới ai?" Quý Kiến Hà hỏi.

Tô Quyên hừ lạnh một tiếng, : "Anh cưới ai thì cũng còn liên quan đến . Mau cùng thủ tục ly hôn! Dù ở cùng với bà già , cũng tài nào chịu nổi nữa, dù chỉ một ngày cũng chịu đựng !" Thậm chí tiếng "bà già" cô cũng ngần ngại thốt ! "Cô... đồ con ranh..." Bác gái Lý tức giận đến run cả .

điều càng khiến bà tức tối hơn là đứa con trai còn : "Ở riêng , Quyên , chúng tách khỏi cha mà sống riêng, như em sẽ phiền nữa." Bác gái Lý những lời , những chẳng nhận chút an ủi nào, mà đứa con trai ruột còn đổ thêm dầu lửa, khiến bà tức đến mức suýt ngất, may mà bà vẫn kiên cường, gồng vững tại chỗ.

"Hóa bao năm qua nuôi nấng một đứa vô ơn bạc nghĩa ? Có vợ liền quên , những lời thật đúng là tệ. Muốn ở riêng ư? Được thôi, hai đứa thể nhanh chóng chia nhà. về chuyện chia chác thế nào, thì liên quan gì đến mấy . Hai đứa từ đến giờ từng gì cho gia đình , ruộng đất cũng chẳng do mấy trông nom. Mấy năm nay tất cả đều do cha của chăm sóc, hiện tại đòi chia nhà, thể dễ dàng như ? Hai đứa cứ việc khỏi nhà mà tự xây dựng cơ nghiệp !" Bác gái Lý tức giận .

"Mẹ, thể đối xử tàn nhẫn như ? Dù con cũng là con của mà!" Quý Kiến Hà , mặt đỏ gay. " con bất hiếu như !" Bác gái Lý gằn giọng.

"Anh xem , đây là của , chính là ruột thịt của đấy!" Tô Quyên lạnh, châm chọc. Quý Kiến Hà cũng tức giận bừng bừng, tại chia cho bất cứ thứ gì!

"Trước tiên hãy về chuyện khi riêng, lấy cái gì để nuôi ? cũng rõ cho , đừng mà trông mong chuyện sẽ nuôi ! Đừng hòng nghĩ tới! Nếu như nuôi nổi , thì còn cần để gì?" Tô Quyên thẳng Quý Kiến Hà, chất vấn. "Anh sẽ hỏi Kiến Quân xem khi nào thì công việc để , sẽ để em chịu khổ !" Quý Kiến Hà chỉ thể cố dỗ dành. Còn phần , thì cứ để tính.

"Vậy mau hỏi nhanh , xem chú Ba công việc nào ở vườn trái cây thì xin !" Tô Quyên giục giã.

"Được ." Quý Kiến Hà cắn răng đáp.

"Anh cũng theo của đòi tiền nữa chứ! Chúng thể khỏi nhà với hai bàn tay trắng ? Nếu tiền thì chúng ăn bằng gì, dùng bằng gì?!" Tô Quyên thêm. Sau một trận cãi vã lớn khiến cả nhà ầm ĩ gà bay chó sủa, cuối cùng Quý Kiến Hà cũng mang theo mười đồng bạc trở về.

"Chỉ nhiêu đây thôi ?" Tô Quyên hỏi, vẻ mặt thất vọng.

"Có thể lấy mười đồng từ tay thì cũng xem như là ít ." Quý Kiến Hà biện bạch. "Vậy theo chú Ba hỏi thăm , khi nào thì mua vườn trái cây?" Tô Quyên tiếp tục hối thúc. Quý Kiến Hà đành tìm gặp Quý Kiến Quân.

Chuong 217: Muc tieu Quy Kien Ha

"Vậy thì ở riêng ." Quý Kiến Quân vẫn một cách khách sáo. Nghe xong, Quý Kiến Hà đáp: "Không ở riêng , trong nhà ầm ĩ đến thể chịu nổi nữa ." Anh với vẻ dứt khoát, dáng đàn ông lắm. Quý Kiến Quân thầm nghĩ, em em cho tức c.h.ế.t đây? Anh thừa , bác gái Lý của chính là bất công với đứa con thứ hai . Đứa con lớn nhất là Quý Kiến Xuyên lúc kết hôn ở riêng, đây mỗi tháng còn biếu năm đồng sinh hoạt phí. Có điều bác gái Lý vẫn chê ít, ít hiếu thuận. xưa nay việc Quý Kiến Hà vẫn còn ở nhà ăn bám mãi cho đến bây giờ thì nhắc tới, tự nhiên vì mà cũng tổn thương tấm lòng của Quý Kiến Xuyên.

Thế là hiện tại năm đồng Quý Kiến Xuyên cũng còn cho nữa.

Có điều đây là việc nhà của khác, Quý Kiến Quân can thiệp. Anh : "Vậy em đến tìm chuyện gì? Anh hiện tại đang bận rộn lắm." "Em bận ăn mà, chẳng em đến chỗ xem thử việc gì mà em thể ?" Quý Kiến Hà vội vàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-216-co-vo-lien-quen-me.html.]

"Em tới chỗ tìm việc ư? Vậy cũng thích hợp với em , công việc ở đây của đặc biệt cực nhọc." Quý Kiến Quân , ý trêu chọc.

"Không sợ, sợ, em sợ khổ cực." Quý Kiến Hà vội vàng khẳng định.

"Em cũng hiện giờ xuất ngũ , những kỹ năng chiến đấu đây học cũng mai một ít nhiều. Anh tìm một cùng tập luyện một chút, nếu như em đồng ý thì mỗi sáng sớm đến vườn trái cây ở chỗ cha em chờ . Chiều tối cũng ở bên đó chờ , sáng sớm luyện hai tiếng, chiều tối cũng luyện hai tiếng." Quý Kiến Quân .

"Một tháng thể cho em ba mươi đồng."

"Một ngày chỉ bốn tiếng, mà một tháng cho em ba mươi đồng ?" Quý Kiến Hà cao hứng , mắt sáng rỡ.

" , cũng là nể tình em chung một ông nội thôi. Không thì thể để em kiếm tiền dễ dàng như ?" Quý Kiến Quân cợt. Quý Kiến Hà về vui vẻ, , Tô Quyên liền bày vẻ mặt ngờ vực: "Có thể chuyện như ? Cùng tập luyện thôi mà cũng tiền công ?"

"Đó là đương nhiên, Ba với , tất cả đều vì chúng em ruột thịt nên mới chăm sóc đấy." Quý Kiến Hà , tin tưởng tuyệt đối.

Tô Quyên lập tức cảm thấy quả nhiên sai, một mối thích đúng là việc khó tìm.

Ngay ngày hôm , Quý Kiến Hà lên núi với tinh thần hăng hái, phơi phới.

chờ đến lúc trở , suýt nữa là bò lết về đến nhà, cả bơ phờ, chật vật vô cùng.

Tô Quyên choáng váng hỏi: "Xảy chuyện gì thế ?"

"Anh Quý Kiến Quân lừa ! Anh gọi luyện cùng cái gì chứ, rõ ràng là coi như bao cát mà đánh!" Quý Kiến Hà bất lực , giọng đầy tủi .

"Không xong ? Đây chính là luyện cùng chứ còn gì nữa." Tô Quyên thì , giọng điệu phần thờ ơ. Quý Kiến Hà khó tin vợ đêm qua còn ngọt ngào với : "Quyên, em thấy đánh nông nỗi , em cảm thấy đau lòng chút nào ?"

"Có gì mà đau lòng chứ, chỉ là thương chút xíu thôi, nhớ chiều tối lên núi đấy, một tháng ba mươi đồng đó, dễ kiếm lắm chứ ít ỏi gì." Tô Quyên chẳng cho là chuyện gì to tát.

Trước đây khi cô về thăm nhà đẻ, tìm chị dâu cả Tô để hỏi thăm tình hình, nhưng chị dâu cả Tô Tô dạy dỗ kỹ lưỡng, thấm nhuần đạo lý chuyện trong nhà thể truyền ngoài, nên chẳng gì, chỉ khoe khoang với cô rằng Tiến Quân nhà chị giờ lo toan, kiếm tiền nuôi vợ con.

Chuyện chính thì hỏi , còn một phen chị khoe khoang.

Có điều cô , dạo mỗi ngày Tô Tiến Quân đều em rể "huấn luyện", từ dạo đó, hăng hái hẳn lên, chịu khó việc hơn nhiều.

Ban đầu Tô Quyên nghĩ , thế nhưng hiện tại bộ dạng của chồng , Tô Quyên gần như hiểu rõ, Tô Tiến Quân nào tự nguyện chịu khó việc, rõ ràng là em rể đánh cho sợ . Giờ đây, phương cách đang dùng để dạy dỗ chồng cô .

cũng là đàn ông của , đánh thảm đến , Tô Quyên vẫn chút đành lòng, lấy rượu thuốc cho . Quý Kiến Hà la oai oái.

"Đừng giả vờ, em cũng chẳng thấy thương chỗ nào." Ban đầu Tô Quyên còn tưởng đánh nặng, chờ cởi quần áo của xuống, chỉ thấy hai nơi chút bầm tím, còn những chỗ khác vẫn lành lặn, cô liền ngay. "Em , Kiến Quân tay là chiêu thức hiểm hóc, vốn quen đánh từ nhỏ, trở về từ nơi rèn luyện, càng ngón nghề, em ? Anh đây chịu tay hai chiêu còn kịp phản ứng đánh xuống . trực tiếp đạp lên , chẳng hề nể nang gì, em xem thảm ?" Quý Kiến Hà suýt chút nữa òa lên .

Anh cố tình la làng thảm thiết đến thế núi, mà cha ở ngay vách bên nấu thức ăn cho heo cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, quả thật quá nhẫn tâm.

Không chỉ , lúc xuống núi còn cố ý qua chỗ cha một vòng, để ông xem con trai của ông đánh thảm đến mức nào, nhưng cha chỉ : "Cố gắng cùng ba của con tập luyện , nó quản lý nhiều sản nghiệp như , những trướng nó cũng thể là kẻ vô dụng ."

Nghe xem là cha ruột cơ chứ!

Còn về phần của , thì thôi , nhất là nên quên . Ngày hôm qua lấy mười đồng của , ánh mắt bà còn sắc như dao, vì trực tiếp đầu về mách vợ .

chẳng lời an ủi như mong đợi.

"Một tháng ba mươi đồng, nhất định , ngày nào cũng , đánh thì đánh, sẽ quen thôi. Nghe xem, đây vợ tối qua còn ôm ấp thủ thỉ cùng chứ! Hết đến khác, chẳng xem gì!" Quý Kiến Hà ôm gối . "Kêu gào gì mà kêu gào! Thôi , trưa nay em sẽ cho một bữa thật ngon." Tô Quyên .

Vậy là bữa trưa ăn cũng tệ. Hiện tại cô tự bếp, gạo và mì đều là hôm nay trời sáng cô mua về, ăn chung với chồng.

Ăn xong Quý Kiến Hà bắt đầu ngủ. Anh ngủ một mạch, thẳng đến khi Tô Quyên gọi dậy: "Sắp đến giờ , nên lên núi thôi, mau ." "Quyên , ngủ tiếp lên ." Quý Kiến Hà bắt đầu mè nheo. Có điều vô dụng, Tô Quyên vẫn cứ kéo dậy, đó lúc gần sáu giờ rưỡi thì Quý Kiến Hà về nhà, cả cứ như mất hết sinh khí.

Anh bên thì tình cảnh bi thảm, Tô Đan Hồng bên đang oán giận: "Anh cả ngày cũng đủ bận rộn , còn dành thời gian để ý đến gì, dạy dỗ thì cũng đợi hết mùa bận rộn , sang mùa đông lúc rảnh rỗi mà chứ."

Quý Kiến Quân : "Hiện tại Tô Trư Mao và Hứa Hà Sơn đều xúm giúp một tay, cũng rảnh rỗi hơn chút, luyện tập một chút cũng ." Tô Đan Hồng bảo uống nước kim ngân. Cô chút chuyện trong thôn chứ? Quý Kiến Hà ngoài ở riêng, hai vợ chồng họ hiện tại thiếu tiền vì mà Quý Kiến Hà mới tìm đến .

Chồng cô sắp xếp công việc kiểu đó, chẳng y hệt cách đối phó với trai cô .

Sáng sớm đánh Quý Kiến Hà xong còn sang đập nước bên xem, buổi trưa ăn xong ngủ trưa, còn vận chuyển hàng hóa ở cửa hàng bách hóa, còn đất ruộng cũng sẽ thường xuyên ghé qua, mà còn rút thời gian rảnh để dạy dỗ Quý Kiến Hà, cô đương nhiên nỡ.

"Ngày mai khi nào dạy dỗ thì dẫn Nhân Nhân và Te Te cùng , để hai đứa chúng nó xem. Nếu chúng nó chịu tiến bộ, cứ dùng cách mà dạy dỗ." Tô Đan Hồng .

Cứ một mục tiêu sờ sờ đó, dùng cho đúng chỗ chứ?

Loading...