Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 212: Người biết đủ sẽ thường thấy hạnh phúc
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Kiến Quân khẽ nhíu mày, giọng chút vui: "Đứng dậy hết ! Với thể trạng như bây giờ, nhỡ kẻ đến gây chuyện thì hai chống đỡ cách nào?"
"Ông chủ cứ yên tâm, nếu thật sự dám đến gây chuyện, chúng chắc chắn cũng sẽ quyết sống c.h.ế.t một phen với chúng nó!" Hổ Hà San và Tô Trư Mao nghiến chặt răng, đồng thanh đáp lời.
Quý Kiến Quân bật , lắc đầu : "Mấy thứ đồ vật ở đây chẳng đáng giá bao lăm, cần liều mạng sống c.h.ế.t đến thế. thật, với thể trạng hai hiện giờ, e rằng còn đủ để dọa . Với , hiện tại đang cần tìm hai thạo việc lái xe."
Hổ Hà San và Tô Trư Mao liền hiểu ý , cho rằng mất cơ hội. Trong chốc lát, vẻ mặt hăng hái ban nãy liền vụt tắt, đó là sự thất vọng hiện rõ.
" thể bỏ tiền cho hai học lấy bằng lái xe, tất cả chi phí học hành, ăn ở trong thời gian đó đều lo liệu. Cứ coi như đầu tư để hai học một cái nghề cho bản . Đổi , hai cam kết lái xe cho trong vòng năm năm. Hết năm năm , nếu việc ở đây nữa thì các thể tự do tìm nơi khác, sẽ cản. Vì thế, hai tự cân nhắc thật kỹ. Trong năm năm đó, ngoài chỗ , các việc cho bất kỳ ai khác."
Đôi mắt đang ủ rũ của hai trai lập tức bừng sáng khi đến đây. Thấy hai định mở lời, Quý Kiến Quân giơ tay ngăn : "Đừng vội đáp lời. Xã hội bây giờ đang phát triển nhanh lắm, đổi cũng chóng mặt. Thế nên cho hai một ngày để về bàn bạc với gia đình. Về phần tiền lương, tháng đầu tiên sẽ là ba mươi đồng. Sau đó sẽ tăng dần, tùy theo mức độ tháo vát và hiệu quả công việc của hai . Có điều, Quý Kiến Quân bao giờ đối xử bạc bẽo với công cho . Chuyện , hai cứ việc ngoài mà hỏi han, sẽ rõ thôi."
"Nếu đồng ý, cứ thẳng thôn mà tìm. Không thấy đến, sẽ coi như các nhận lời. là nam tử hán đại trượng phu, lời bao giờ nuốt . Cũng ưa những kẻ một đằng một nẻo, mâu thuẫn . Người như , đừng hòng cơ hội việc với ."
"Được!" Hai trai trao ánh mắt, đồng loạt gật đầu chắc nịch.
Khi lái xe về, Quý Kiến Quân cũng tiện thể chở hai một đoạn, chỉ cho họ đường thôn .
Bây giờ, Kiến Quân đang cần những thanh niên trai tráng, khỏe mạnh như . Nhất là những kẻ sắp dựng vợ gả chồng, sẽ càng sức mà cày cuốc. Sau khi cưới, cũng vẫn sức việc để lo cho vợ con, chắc chắn sẽ cố gắng hết . Tuy nhiên, nếu bỏ tiền túi cho họ học lái xe, bằng cấp đàng hoàng, thì họ cũng trả công cho bằng cách việc năm năm tại đây. Hết năm năm, họ ở tìm nơi khác, cũng níu kéo.
Thấy chồng về, Tô Đan Hồng liền chạy hỏi ngay: "Anh thấy hai đó thế nào?"
"Hai đó cũng khá ." Quý Kiến Quân gật đầu, kỹ mắt của họ , tâm tính thế nào, đôi mắt sẽ lừa dối.
"Vậy thì mua thêm xe !" Tô Đan Hồng giục.
"Tạm thời thì lúc ." Quý Kiến Quân lắc đầu. Mặc dù chỉ cần thêm một chiếc nữa là đủ, nhưng vẫn chờ hai học xong và lấy bằng lái. Đến lúc đó, sẽ nhờ hai Kiến Nghiệp dẫn dắt bọn họ, đến khi quen việc thì thể bắt tay . Anh còn tích góp một khoản tiền lớn để giúp Tôn Đại Sơn và chị Hà mua một căn nhà, tính mua thêm một cái cửa tiệm ở khu thành phố đại học nữa. Tất cả đều cần đến tiền cả.
Tô Đan Hồng xen những chuyện ăn của chồng. Cô là đầu óc, cứ để tự liệu, cô cần can thiệp.
"Đậu xanh phơi xong đấy, em lấy một ít nấu nước uống nhé." Tô Đan Hồng sang với chồng.
Giống đậu xanh trồng đất lớn nhanh. Vừa cô thu hoạch xong và phơi khô tất cả.
"Nhà giờ còn thiếu thốn món gì mà lo lắng thế?" Quý Kiến Quân trêu vợ. Tuy chỉ gieo trồng mấy hạt, nhưng năng suất thu hoạch cao. Cứ mỗi mẫu đất cô trồng, thu hoạch tới bốn trăm cân đậu xanh khô.
Để cho nhà dăm ba cân dùng dần, gửi biếu cha ruột một ít, thêm một phần cho vợ để bà cụ nấu nước đậu xanh giải khát. Phần còn , giao cho Kiến Nghiệp chở lên cửa hàng ở khu thành phố đại học để bán.
Cả nhà khoái món nước đậu xanh. Vị ngọt thanh, mùi thơm mát của nó đúng là khó cưỡng. Vợ từng nấu cho uống một , hương vị đậu xanh thơm ngọt quả thực hơn hẳn những thứ mua ngoài chợ. Thế nên, mang đậu xanh lên cửa hàng ở thị trấn bán mà chẳng lo lắng gì, thậm chí còn thèm bảng hiệu quảng cáo. Vì lượng đậu xanh hạn, nên giới hạn mỗi chỉ mua tối đa hai cân rưỡi. Mục đích của việc , đương nhiên là để khách nếm thử đậu xanh nhà , tạo cảm giác thòm thèm, mua thêm nữa. Có như mới thể gây dựng mối ăn lâu dài, nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-212-nguoi-biet-du-se-thuong-thay-hanh-phuc.html.]
"Cũng gần đến lúc thu hoạch lúa đúng ?" Bác Cao mua hai cân rưỡi đậu xanh, tiện thể hỏi thăm Quý Kiến Nghiệp. "Dạ chừng tháng ạ, cũng nhanh thôi bác." Quý Kiến Nghiệp đáp.
"Ừ." Bác Cao gật đầu, đó cầm đậu xanh mua trở về.
Quý Kiến Nghiệp với Tôn Đại Sơn và chị Hà: "Kiến Quân nhờ gửi lời hỏi thăm hai , hai xem chỗ nào ưng ý để mua nhà ?"
Quý Kiến Nghiệp thì ý kiến gì về việc , vì hề ý định sẽ đến thành phố đại học sống và phát triển lâu dài. Nơi đây chi phí cao, cái gì cũng đụng đến tiền, nhất là bây giờ, một bát sủi cảo thôi là sáu hào, nhưng thịt bên trong cũng chẳng bao nhiêu!
Hàng mì trong thị trấn cũng tăng giá, một tô lớn lên tới bốn đồng!
Nếu như tự ăn cơm nhà, thì mấy đồng chẳng cần dùng tới, trong nhà sẽ thêm tiền dư dả. Vậy nghĩ xem, liệu cần đến đây mua nhà ?
Giá nhà đất ở đây cũng đắt vô cùng.
"Cũng tìm , một căn ở gần một khu dân cư, diện tích tám mươi mét vuông." Tôn Đại Sơn vội vàng .
"Tám mươi mét vuông, xem thì cũng tốn kém ít tiền." Quý Kiến Nghiệp .
Lời là thật, Kiến Văn ở bên thành phố Giang Thủy mua nhà cũng là tám mươi mét vuông, nhưng mà mua ở thời điểm đó giá tiền nhỏ, bây giờ e là còn đắt đỏ hơn nhiều.
" , một mét vuông là bốn mươi lăm đồng, tổng cộng ngốn hết hơn bốn ngàn đồng." Tôn Đại Sơn xong còn cảm thấy xót xa trong lòng.
" Kiến Quân là mua cho hai căn nhà lớn hơn, để cả nhà chen chúc ." Quý Kiến Nghiệp .
"Không , cần , thể mua căn nhà tám mươi mét vuông là may mắn lắm ." Tôn Đại Sơn vội vàng .
Ai mà một căn nhà lớn? là tiền mới thể. Còn với bọn họ, mua một căn tám mươi mét vuông vay tiền của ông chủ hết ba ngàn đồng. Số tiền chẳng nhỏ chút nào, bọn họ cũng thấy ái ngại lắm .
Chị Hà cũng gật đầu : "Chúng tính toán xong hết , chỉ sợ là mượn Kiến Quân ba ngàn đồng."
Quý Kiến Nghiệp : "Vậy để trở về với em ."
Chờ lái xe khuất, Tôn Đại Sơn và chị Hà đều vui vẻ, vì bọn họ sẽ sớm một căn nhà ở thành phố đại học . Tám mươi mét vuông, tuy cũng chút nhỏ, nhưng ba đứa nhỏ, hai cụ già và hai vợ chồng bọn họ, tổng cộng là bảy miệng ăn sẽ tá túc ở đây.
bọn họ cũng tính toán kỹ hết , ban ngày mấy đứa nhỏ đến trường, hai vợ chồng bọn họ thì ở cửa hàng, trong nhà cũng chỉ còn mỗi hai cụ già, buổi tối mới trở về. Căn nhà tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng dành cho hai cụ già, một phòng thì hai vợ chồng họ cùng cô con gái, trong phòng sẽ nhường giường cho cô con gái, còn vợ chồng họ thì ngủ đất. Hai đứa con trai còn đành trải chiếu ở phòng khách. Vậy là cả.
Có thể ở nơi mua một căn nhà tám mươi mét vuông, Tôn Đại Sơn và chị Hà đều cảm thấy hài lòng. Thực lòng, hai vợ chồng họ chẳng dám đòi hỏi gì thêm.
Ngày kế tiếp, Quý Kiến Quân đưa ba ngàn đồng cho Quý Kiến Nghiệp để đưa cho bọn họ. Về phần tiền lương của hai vợ chồng bọn họ, vẫn sẽ trả như thường. Chỉ cần cả hai để dành ba ngàn đồng trả cho là .