Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 209: Nhận được sự ủng hộ mua trái anh đào

Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:31:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vẫn còn hơn một tháng mà, đến lúc đó con sẽ để cho bọn họ nghỉ." Con trai thứ hai của ông .

Năm nay cha trông vẻ khỏe khoắn hơn hẳn, ông bảo là nhờ ăn đồ ở cửa hàng Kiến Quân, chứ nếu thì tinh thần phấn chấn như thế .

Anh em họ hàng của họ cũng đỗi ngạc nhiên, nhưng cũng thể công nhận, đồ ăn ở cửa hàng Kiến Quân là thứ ngon vật lạ. Nhân dịp Tết năm nay bọn họ trở về, ăn uống ở đó đều vét sạch còn một miếng.

"À đúng , bên nhà thông gia con hỏi về mật ong. Năm nay nếu cửa hàng của Kiến Quân bán mật ong, cha nhớ mua giúp con một ít nhé." "Được thôi con."

Nghe , ba cô con dâu khác cũng chịu kém cạnh, nhao nhao xin thêm hai thùng nữa.

Vì thế, sáng hôm , bác Cao tự tay gói ghém chín thùng đào. Mỗi đứa con trai của bác ba thùng. Còn về phần bác, thùng đào mua hôm qua ăn vẫn còn một nửa. Số còn khi chia cho các con, bác dặn cứ để các con trai và con dâu tự sắp xếp thêm.

Bởi vì bác mua ít, nên Kiến Nghiệp lái xe chở bác bến xe khách. Sau khi trở về, Kiến Nghiệp cũng kể chuyện cho Kiến Quân , còn bảo bác Cao quả là hào phóng, đúng là một giàu thực sự.

Kiến Quân mỉm . Bác Cao quả thật giàu . Lương hưu của bác tăng lên bốn mươi lăm đồng một tháng, hai mặt bằng bác cho thuê cũng bác tăng giá, mỗi tháng thu về hai mươi đồng. Cộng cả lương hưu thì một tháng bác tổng cộng sáu mươi lăm đồng. Hơn nữa bác còn cả con trai, con dâu hiếu thảo, thế nên trong tay bác tiền của dư dả?

Chỉ cần chỗ Kiến Quân đồ gì ngon, vật gì , bác Cao khi mua cũng sẽ hào phóng. Như lời bác vẫn thường : "Bác cũng chẳng còn sống bao nhiêu năm nữa, nửa đời chịu ít vất vả, gian truân , hiện tại thế nào cũng tự nuông chiều bản đôi chút." Quả thật đúng như , những sống ở thế hệ , cuộc đời họ thật sự chịu quá nhiều khổ cực, hiện tại thì cũng đến lúc nên hưởng phúc an nhàn .

Thế nên, bác cũng chẳng thấy đau lòng khi chi tiêu, chỉ cần ăn ngon, bản cũng sẽ thấy vui vẻ, còn chuyện tiền nong thì chẳng còn là vấn đề.

Năm nay, vườn đào nhà Quý Kiến Quân bội thu, nên liền chở đến thành phố Giang Thủy để bán.

Anh cũng tiện mang một ít đến biếu Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ.

“Không cần , ba cứ để bán ạ.” Quý Kiến Văn bảo vệ báo tìm, đến nơi mới ba . Thấy mang theo một thùng đào, vội .

“Anh còn sợ bán hết nữa kìa, em cứ cầm . Anh công việc đây.” Quý Kiến Quân xong liền lên xe rời .

Lúc Vân Lệ Lệ đến thì Quý Kiến Quân rời khỏi . Nhìn một thùng đào đầy ắp, cô vô cùng vui vẻ, hỏi: “Bác ba gửi cho chúng nhiều đào đến ?”

“Ừm.” Quý Kiến Văn gật đầu, hỏi: “Giờ tính đây?”

“Em cứ cất , còn lên lớp.” Vân Lệ Lệ nhận lấy thùng đào.

Sau đó, cô mang nó về văn phòng. Lúc tiết, trong văn phòng cũng còn nhiều giáo viên. Khi mang thùng đào , cô lấy một nửa cho chiếc túi lớn, định bụng mang về nhà ăn cùng Quý Kiến Văn. Sau đó, cô lấy chừng hai cân đem tặng cho chủ nhiệm khoa. Ba cân đào còn , cô mời các giáo viên trong phòng cùng ăn.

Chờ các giáo viên khác tan tiết về văn phòng, cô liền đem đào đến mời, : “Anh đào mới ba của mang đến. Vườn nhà trồng nhiều, nên cũng đem tặng một ít. Mọi rửa sơ qua chia ăn ạ.”

“Ồ, là đào ?” Mọi thấy vô cùng vui vẻ.

“Những quả đào giống loại năm ba cô cũng mang đến hả Lệ Lệ?”

“Năm từng ăn , ăn xong vẫn còn nhớ mãi hương vị .”

Các giáo viên đều vui vẻ, đặc biệt là các cô giáo, họ vô cùng yêu thích loại quả .

hỏi về giá cả, Vân Lệ Lệ giá , các cô giáo đều cảm thấy chút đau lòng, vì giá của loại quả quả thực khá đắt đỏ. Vân Lệ Lệ cũng gì nhiều, cô bác ba bán đào còn xuể, đủ mà bán cho các thầy cô trong trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-209-nhan-duoc-su-ung-ho-mua-trai-anh-dao.html.]

Sau khi chia hết một nửa, một nửa còn để dành đem về nhà cùng Quý Kiến Văn ăn.

“Hèn chi con bé Yên Nhi chẳng thiết đến đây với chúng .” Vân Lệ Lệ ăn đào .

Con gái cô ông bà nội nuôi dưỡng, hiện tại bốn tuổi. Thực với tuổi thể học nhà trẻ, nhưng con bé chịu, vườn trái cây, chịu nhà trẻ, chờ đến bảy tuổi sẽ học tiểu học luôn!

Quý Kiến Văn : “Con gái ăn ngon, em còn vui ?”

Không cần nghĩ cũng , con gái ở quê ăn uống tươm tất thế nào, chẳng ăn trái cây gì cũng ?

“Sao mà vui, em mừng lắm chứ.” Vân Lệ Lệ , bảo cô vui thì quả là thể nào.

Tuy rằng dịp Tết , cô đưa cho chồng mười đồng, coi như tiền ăn uống cho con gái cô , nhưng với mười đồng thì đủ, dù con bé còn mua sắm sách vở, giấy bút.

Còn về đồ ăn, mới bốn tuổi mà con bé da thịt, bụ bẫm, trông dễ thương, dạy dỗ lễ phép.

“Năm nay đào của bác ba cũng bán chạy.” Vân Lệ Lệ .

“Em cũng đừng ăn hết, giữ chừng hai cân là , còn bao nhiêu thì mang sang cho của em .” Quý Kiến Văn . Hiện tại họ cũng gần trả xong khoản tiền vay mua nhà. Giờ chỉ còn nợ bố ba trăm đồng và bố năm trăm đồng.

“Cũng còn thiếu nhiều lắm .” Vân Lệ Lệ , .

Quý Kiến Văn khẽ mỉm , về phòng tiếp tục chấm bài.

Dù cuộc sống hai vợ chồng vẫn còn chật vật, bên ngoài còn mắc nợ một ít, nhưng giờ đây căn nhà là của riêng họ. Không còn cảnh ở thuê nữa, cuộc sống xem cũng định hơn phần nào.

Vân Lệ Lệ đem ba cân đào đến nhà cha .

“Ồ, cô hai về đấy ?” Vừa cửa thấy chị dâu cả, cô chút khó chịu, chẳng buồn liếc chị dâu cả lấy một cái.

Vân Lệ Lệ cũng chẳng bận tâm đến chị . Thực , cô và Kiến Văn chỉ vì chuyện mua nhà mà chịu lời tiếng ở bên nhà họ Quý, ngay cả bên nhà ruột cô cũng chẳng khá khẩm hơn.

“Bác ba bên nhà chồng mang một ít quả đào đến đây, năm cũng từng đem tới một . Em thấy cha đều thích ăn nên đem đến biếu cha ạ.” Chị dâu cả lúc mới thấy quả đào mà cô đem đến, chỉ khẽ hừ một tiếng cúi xuống giặt giũ, chẳng buồn bận tâm đến cô . Vân Lệ Lệ liền thẳng trong.

Gia đình cô đều ở thành phố Giang Thủy, nhưng là từ nơi khác chuyển đến đây định cư. Hiện tại cũng lập nghiệp, mua một căn nhà. Cha , hai trai và cô cùng ở chung. Cho đến bây giờ hai trai đều lập gia đình và con, sân năm nào giờ đây cũng chật chội.

Vì thế họ định mua nhà riêng, nhưng tiền cầm mua nhà. Hai trai gì, coi như cho em gái vay tiền, song hai chị dâu thì ầm ĩ lên.

Từ đó về , mỗi khi cô về nhà, sắc mặt hai chị dâu vẫn chẳng hề hòa nhã hơn chút nào.

“Lệ Lệ về đấy con?” Nhìn thấy con gái , Vân cũng vô cùng vui vẻ.

“Dạ , cha ạ?”

“Bố con ngoài tìm đánh cờ .” Mẹ Vân .

Loading...