Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 193: Có phải đã quá nhanh không?
Cập nhật lúc: 2025-08-25 08:40:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở đây chỉ còn ruột già và một nội tạng lợn lặt vặt khác.
Quý Kiến Quân phân chia một ít. Lần thì bác gái Lý cũng sẽ còn ý kiến gì nữa, bởi vì Quý Kiến Quân biếu bác cả Quý một cái đầu heo, chắc chắn là đủ cho cả nhà.
Những gì còn thì chia cho những việc núi: gan lợn, tim lợn. dày lợn thì giữ một cái cho . Không món nào từ lợn mà ăn . Còn một cái đầu lợn, cũng dành tặng vợ. Tổng cộng năm cái đầu lợn, nhưng Tô Tiến Đảng và ông Tần mỗi lấy một cái.
Chỉ còn ba cái là đưa về chỗ thành phố đại học. Ông Lý bán thịt heo một cái, bác cả Quý một cái. Còn một cái đầu lợn dành tặng vợ.
Bởi vì vẫn còn mười sáu con lợn khác, nên bận tâm chuyện nhà thiếu thốn miếng ăn.
Một tim lợn, cả phổi lợn, Quý Kiến Quân đều biếu mỗi một ít.
Người trong thôn ai nấy cũng ít nhiều kéo đến xem cảnh mổ lợn, cũng cho mỗi một ít.
Dù cũng là bà con lối xóm, biếu một ít cũng là lẽ thường tình.
Không còn gì nhiều nữa, Quý Kiến Quân cũng định chia thêm cho ai nữa. Những gì còn sẽ chở đến thành phố đại học để bán, tin chắc là thứ sẽ bán chạy như tôm tươi.
Không ngoài dự đoán của , khi Quý Kiến Nghiệp chở lợn tới, ba con lợn cũng tính là ít, nhưng mua trọn hẳn một con, mua một nửa, ba con lợn mà chẳng đủ cung ứng. Bất đắc dĩ, Quý Kiến Nghiệp đành tự tay giải quyết, đặt quy định: mỗi chỉ mua tối đa năm cân, bán thêm nữa.
Vẫn là câu đó, dù cũng để đến cũng thể nếm thử một chút, bằng thịt lợn của em ba nhà hương vị ?
Dù là gì nữa, thì giới hạn cao nhất cũng chỉ dừng ở năm cân. Ông Cao ngắm thịt lợn nửa ngày, liền hỏi: "Ba con lợn thấy đầu ?"
Ông thích ăn đầu lợn, đầu dày mềm, còn thơm ngon đậm đà!
"Đầu lợn Kiến Quân mang biếu hết cả ." Quý Kiến Nghiệp .
"Cái thằng nhóc , cũng nhanh tay thật đấy. Một cái đầu lợn chắc cũng nặng đến năm cân nhỉ?" Ông Cao .
"Đã hơn năm cân đấy ạ, nhưng mà chú cũng hiểu tính tình Kiến Quân mà, thằng bé so đo tính toán mấy chuyện ." Quý Kiến Nghiệp .
Nếu so sánh với em thứ tư thì còn tạm, nhưng so với em ba Quý Kiến Quân thì chẳng thể nào sánh bằng.
Còn kể hai đứa con gái nhà lúc nào cũng nhớ mãi chú ba của chúng. Ngày thường, Kiến Quân đối với hai đứa nhỏ cũng hết mực thương yêu.
Trước và khi học để lấy bằng lái xe, cũng tốn ít tiền của, nhưng tất cả chi phí đều do Kiến Quân bỏ . Cậu còn nhờ việc chở hàng hóa giúp sức.
Dù bận rộn là thế, nhưng vẫn sướng hơn cảnh quanh năm đầu tắt mặt tối đồng ruộng mà vẫn chật vật kiếm ăn. Cày cấy cả năm trời, may năm sáu chục đồng là quý hóa lắm . giờ thì khác, trong tay cái nghề lái xe, xem cũng là một nghề tay trái vững vàng. Sau dù cho em nữa thì cũng lo thất nghiệp, cùng lắm thì đánh xe thuê cho thôi.
Tất nhiên đây cũng là chuyện nghĩ thôi, vì vẫn tiếp tục công việc . Anh loại vô lương tâm. Cậu em bỏ tiền cho học lái xe xong, mà lưng sang nơi khác việc, giúp đỡ gì cho em trai thì còn thể thống gì nữa. "Cậu về với em, ngày mai bán cho một cái, đừng mà nhận tiền của đấy nhé!" Bác Cao .
Bác cũng Quý Kiến Quân từng tham gia quân ngũ, tham gia quân ngũ tính tình đều phóng khoáng như thế, mấy khi so đo tính toán chuyện vặt vãnh .
Nếu , dạo bác Cao chẳng bán cửa hàng cho . Mới đó mà bao lâu , cửa hàng khi bác bán năm nghìn đồng, nay giá thị trường chắc chắn vượt sáu nghìn. Thế mà bác Cao vẫn giữ nguyên lời hứa, chẳng nửa lời. Thực , nếu bán cho ngoài, ít nhất cũng năm nghìn rưỡi, dù mặc cả thì cũng thể thấp hơn năm nghìn hai trăm đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-193-co-phai-da-qua-nhanh-khong.html.]
Chỉ trách ông quý mến Quý Kiến Quân, nên mới chịu nhượng với giá năm nghìn đồng tròn.
Tín theo giá hiện thời, cửa hàng của bác Cao chắc chắn đáng giá nhỏ, nhưng ông nào hối hận. Bác còn giữ hai cửa tiệm khác, tuy diện tích khiêm tốn nhưng ở những vị trí đắc địa vô cùng.
Hai cửa tiệm đó từ giữa năm ông cho thuê, giờ đây bác Cao chỉ việc thu tiền nhà là đủ sống ung dung. "Dạ, để cháu về nhắn với Kiến Quân." Quý Kiến Nghiệp gật đầu đáp lời.
Giao cửa hàng cho Tôn Đại Sơn và chị Hà trông nom, chỉ việc bán theo giá niêm yết sẵn, Quý Kiến Nghiệp liền lái xe nhập hàng theo danh sách chuẩn .
Đây là cửa hàng bách hóa của Kiến Quân trấn, việc nhập hàng đều do (Kiến Nghiệp) tự lo liệu.
Nhập hàng xong xuôi, Quý Kiến Nghiệp lái xe trở về.
Đầu tiên, đưa hàng cửa hàng bách hóa, đó vội vàng chạy đến chỗ Kiến Quân, truyền đạt lời dặn của bác Cao, mới tức tốc về nhà .
Khi đó là hai giờ chiều.
Bữa trưa, Kiến Nghiệp vẫn kịp ăn, chỉ vì tiết kiệm chút đỉnh. Dẫu , giá cả ở khu trường đại học đang tăng vùn vụt, một bát sủi cảo vỏn vẹn hai mươi xu, giờ vọt lên năm mươi xu. Mà một ngày công của cũng chỉ một đồng, dám bỏ năm mươi xu để ăn một bát sủi cảo sang trọng như thế?
Về đến nhà, thấy bàn cơm bày đĩa lòng lợn xào dưa muối thơm lừng. "Kiến Quân mới đưa sang ?" Anh hỏi.
"Ừ." Quý Mẫu Đan đang miệt mài đan áo len, chồng hỏi cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ khẽ gật.
"Thịt lợn ở khu trường đại học bán đắt hàng chứ?"
"Bán chạy lắm! Cứ Kiến Quân đưa món gì sang đó là dân tình đổ xô mua, hệt như từng ăn bao giờ . Người mua cả cân, kẻ mua nửa cân, khiến chạy tới chạy lui kịp thở. Thậm chí còn nhanh chóng giới hạn lượng mỗi mua, nếu thì chẳng đủ hàng mà bán!" Quý Kiến Nghiệp , đoạn tấm tắc khen: "Món lòng lợn xào của chú Ba thật thơm phức!" "Đồ ăn của chú Ba đúng là tiếng, khó trách họ tranh mua." Quý Mẫu Đan hiếm khi mới thật lòng thốt lên.
"Hôm , chú Ba mang hai bình mật ong đến. Em đưa cha một bình, cha uống thử thấy vị ngon, còn em mua thêm một bình nữa." "Nếu cha thích thì cứ mua biếu cha . Chẳng đáng bao tiền, cũng tính toán gì, chỉ là chút mật ong thôi mà."
"Vậy thì để qua Tết, chúng về thăm nhà cha sẽ mang biếu cha một ít." Quý Mẫu Đan .
Quý Kiến Nghiệp cũng chẳng bận tâm thêm, chợt Quý Mẫu Đan tiếp lời: "Kiến Nghiệp , xem khu đất trồng trọt bên chỗ Kiến Quân cần thuê thêm ?”
Nghe đến đây, Quý Kiến Nghiệp lập tức hiểu rõ ý vợ. "Em đừng tơ tưởng chuyện đó nữa. Kiến Quân , cũng chẳng cách nào xen . Việc thuê là chuyện của , đến lượt chúng bận tâm." Anh còn lạ gì ý tứ của vợ , chắc chắn là giới thiệu nhà bên ngoại , nhưng Quý Kiến Nghiệp kiên quyết đồng tình. Quý Mẫu Đan thấy chồng vui, cũng chẳng nhắc nữa, nhưng cô vẫn âm thầm đợi qua năm mới, sẽ tiếp tục sức dò la, tìm cách giúp đỡ nhà đẻ của .
Còn về phía ông cụ Quý, dạo cũng nhiều việc bận rộn, dường như thích hợp để nhắc đến chuyện với Mẫu Đan lúc .
Quả thật, nhà họ Quý bây giờ đang nhiều chuyện, một là việc Kiến Quân mổ lợn, hai là chuyện hôn sự của Quý Vân Vân.
Mẹ Quý tìm đến con gái. Nhìn bộ dạng của Vân Vân, bà cũng đoán đến tám chín phần là con gái ưng thuận . Dù trong lòng còn đôi chút băn khoăn, nhưng nghĩ đến việc con gái sắp lấy chồng, lòng Quý cũng dấy lên nỗi buồn man mác. "Vân Vân, con thấy đó thế nào? Nếu con ưng thuận, để nhờ thím Thái qua bên đó dạm hỏi." Quý Vân Vân cắn nhẹ môi, hai má ửng hồng, khẽ : "Chuyện ... quá nhanh ạ?”
"Nhanh cái nỗi gì! Thằng Lý Trí năm nay hai mươi sáu, sang năm hai mươi bảy tuổi đầu , con còn tính chuyện từ từ đến bao giờ nữa hả?" Mẹ Quý giận dỗi . "Nếu con ưng, thì để thằng Lý Trí bên tự tìm khác , đừng chậm trễ ."
"Dạ , con lời ." Quý Vân Vân vội vàng đáp. Mẹ Quý mỉm hiền hậu: "Vậy thì , để nhờ thím Thái sang bên đó chuyện dạm hỏi một chút."