Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 191: Hương vị cam ngọt
Cập nhật lúc: 2025-08-25 08:40:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những trái cam Quý Kiến Quân mang về chỉ khiến nhà Tô ăn uống vui vẻ, mà ngay cả bên nhà cha Quý cũng đỗi hài lòng.
Cả cha Quý và Quý đều thích vị cam ngọt lịm, nhưng nghĩ lớn tuổi, ăn chẳng đáng là bao, nên họ đều dành dụm cho cô cháu gái Yên Nhi.
Quý Kiến Quân thấy liền giục cha : "Cha cứ ăn tự nhiên ạ. Bọn trẻ ăn một chút là đủ , cam cũng chẳng để lâu , bằng sẽ hỏng mất. Nếu thích, con mua thêm cho."
Nghe con trai , cha Quý mới ngần ngại ăn thêm mấy trái. Còn trong nhà Quý Kiến Quân thì bữa ăn cam diễn vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.
Nhân Nhân và Tê Tề đều mê tít món cam . Nhân Nhân lớn hơn một chút, mỗi ngày đều đòi ăn một quả. Còn Tê Tề, hễ thấy ăn là bé liền tự tay bóc lấy một múi. Cậu nhóc chẳng hề sợ chua, dù cam ngọt nhưng vẫn chút vị thanh nhẹ, khiến đôi mày bé xíu của cau khi ăn. Vậy mà vẫn cứ ôm chặt múi cam, chẳng nỡ buông, tỏ vẻ thích thú lắm.
Một nữa cũng thích cam là Tô Đan Hồng. Vào mùa , vùng chẳng còn loại hoa quả tươi nào nữa. Ngược , chỉ một ít quả khô như hạt dẻ, táo đỏ phơi khô hồng dẻo. Trong nhà cũng còn ít, đặc biệt là táo đỏ bổ huyết, thường dùng để hầm canh, Quý Kiến Quân trữ nhiều. Cô ăn thì lo gì chứ?
ngày nào cũng ăn mấy loại quả khô đó thì cũng dễ ngán lắm.
Bởi , những trái cam tươi khiến cô vô cùng thích thú. Cô đặc biệt thích ăn buổi tối, rủ Quý Kiến Quân cùng ăn, mỗi hai quả, ăn xong xuôi thì súc miệng ngủ.
Thật , nếu cô rủ Kiến Quân ăn chung, cũng chẳng đụng đến, cứ thế để dành hết cho cô. Tô Đan Hồng vô cùng cảm động nhưng chịu nhận phần hơn. Quý Kiến Quân tính vợ như , nên đành vui vẻ chiều theo, thoải mái đón nhận sự chăm sóc chu đáo của cô.
Ăn cam xong, khẽ kéo vợ , hai cùng "tâm sự" đôi chút, đó ôm cô lòng mà ngủ .
Còn hai em nhỏ chiếc giường kê sát vách ngủ say từ lâu, chẳng thể nào quấy rầy khoảnh khắc riêng tư của cha chúng.
Chẳng mấy chốc, đến ngày hai mươi tháng chạp.
Quý Kiến Quân tính toán việc g.i.ế.c lợn. Sáng sớm tinh mơ, Quý Kiến Văn mặt, : “Anh Ba, để em giúp lùa lợn.”
Quý Kiến Quân đang dùng bữa sáng thì Tô Đan Hồng thấy Kiến Văn. Cô liền hỏi: “Chú Tư ăn sáng ?” Quý Kiến Văn thấy chị dâu tính lấy bát đũa cho , vội xua tay: “Em ăn , chị Ba đừng vội.”
Tô Đan Hồng , bèn gật đầu, an tâm xuống tiếp tục dùng bữa.
Từ ngày mười lăm tháng chạp, Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ dẫn Quý Vân Vân trở về. Sau khi về, lẽ do thấy Yên Nhi lớn lên trắng trẻo bụ bẫm, ăn rành rọt, còn tính toán, mặt chữ, thậm chí tự tên , mà những điều rõ ràng do cha Quý tự tay dạy dỗ. Bởi , Vân Lệ Lệ còn đặc biệt sang nhà cô hơn một tiếng đồng hồ, gửi gắm vài lời cảm ơn.
Việc cảm ơn , thực lòng Tô Đan Hồng cũng quá để tâm, điều khiến cô hài lòng chủ yếu là thái độ điều của Vân Lệ Lệ.
Xét cho cùng, cô là thành thật, dù đôi lúc ích kỷ, nhưng vẫn khá hiểu chuyện. Bởi , Tô Đan Hồng cũng đối đãi khách khí, đợi khi cô về, còn biếu một ít táo đỏ và kỷ tử phơi khô, chừng một hai cân, dặn dò: “Đây là đồ nhà chị tự phơi, em với chú Tư bình thường đời sống cũng còn khó khăn, lúc rảnh rỗi tự nấu ít canh mà bồi bổ sức khỏe.”
Lần trở về , bất kể là Quý Kiến Văn Vân Lệ Lệ, trông họ đều gầy trông thấy. Rõ ràng, việc trả khoản vay mua nhà là một áp lực lớn đối với hai vợ chồng. Tô Đan Hồng cũng gì hợp với họ; dù cũng là tình , một năm gặp mấy bận, ngược cũng gì ngại ngần.
Ngược , Vân Lệ Lệ chút ngại ngùng khi nhận. Hai vợ chồng cô bây giờ vì chuyện trả khoản vay mua nhà mà quả thực chẳng dám mua sắm bất cứ thứ gì. Lương mỗi tháng chẳng bao nhiêu, nhưng họ còn trả bốn mươi lăm đồng tiền vay mua nhà, thì mỗi tháng còn dư là bao?
Thành phố Giang Thủy quê nhà như ở đây, cho dù chỉ là một cây hành cũng tốn tiền, càng đừng đến táo đỏ và kỷ tử. Thứ gì cô cũng chẳng dám mua, nhưng ngờ Tô Đan Hồng trực tiếp biếu một ít cho cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-191-huong-vi-cam-ngot.html.]
Tô Đan Hồng kiên quyết nhét tay cô , lúc mới an tâm tiễn họ về.
Có lẽ vì năm ngoái Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan ầm ĩ một trận, nên trở về, Vân Lệ Lệ mang ít đồ đạc về nhà.
Chẳng hạn, cô mua một ít đồ dùng học tập như sổ tài liệu, sách bài tập, bút chì cho Quý Tiểu Đông, cũng mua một ít cho hai chị em Hiểu Trân và Hiểu Ngọc. Sau đó, khi hai vợ chồng đến nhà, ngày hôm Quý Kiến Văn còn mua một cân mỡ lợn về, cùng mấy dẻ sườn, treo mái hiên. Trời lạnh đến nỗi thứ đều kết băng, chẳng sợ hỏng.
Vốn Quý Kiến Quân bảo em trai cần mua, vì cũng sắp g.i.ế.c lợn , chẳng lẽ năm nay thiếu thịt ăn ? Tô Đan Hồng kịp thời ngăn : “Chú Tư với Vân Lệ Lệ cách nghĩ riêng của họ, cần xen .”
Suy cho cùng, chuyện năm ngoái vẫn còn đó. Cho dù năm nay Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ mua sắm mang bất cứ thứ gì về, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan chắc cũng chẳng dám gây sự nữa. Thế nên, dù cho Quý Kiến Quân năm nay g.i.ế.c lợn , Kiến Văn cũng sẽ mua thịt về để lấp miệng những kẻ như Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan.
Tô Đan Hồng nhận , chú Tư vẫn hiếu thảo, hơn nữa còn vẻ cứng cỏi, toát lên khí chất của học, chứ hạng tầm thường.
Yên Nhi cũng cái giống chú , tính tình hiền lành, dễ chịu. Ít nhất Tô Đan Hồng thật lòng thương yêu đứa cháu gái .
Riêng Quý Vân Vân thì cô coi như thấy, chẳng thèm so đo.
Quý Kiến Quân dùng bữa xong xuôi nhanh chóng, cùng Quý Kiến Văn chuồng lợn.
Cha Quý và Quý Kiến Quốc thời gian rảnh rỗi. Còn Quý Kiến Nghiệp, bây giờ vẫn lái xe giao hàng, và Phùng Phương Phương thì giờ vẫn đang giúp việc ở cửa hàng bách hóa. Tết đến , việc buôn bán ở cửa hàng vẫn tấp nập.
Trong hai mươi mốt con lợn, hôm nay họ g.i.ế.c nhiều, chỉ năm con thôi. Khi lợn lùa đến khu vực g.i.ế.c mổ của thôn, công việc sẽ bắt đầu.
Tô Đan Hồng cảnh tượng , nhưng Quý Tiểu Đông cùng hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc mặt, kiên quyết bế Nhân Nhân và Te Te đang háo hức theo. Yên Nhi cũng lẽo đẽo bước chân.
Dù Vân Lệ Lệ ghét mùi m.á.u tanh, nhưng cô cũng ngăn cản con bé. Cô hiểu rõ mồn một rằng dù gì Yên Nhi em, chỉ một con bé. Vân Lệ Lệ công việc giáo viên định, cô cũng thể sinh thêm con, trừ khi cô cần giữ chén cơm nữa.
Thế nên, cô cũng hy vọng Yên Nhi thể chung sống hòa hợp với mấy chị em ở quê, một chút thôi. Dù lớn , chẳng những mối quan hệ cũng quan trọng ?
Đặc biệt, bản Yên Nhi tự nguyện , thì càng lý do gì để ngăn cản.
Còn một khác nữa là Quý Vân Vân, cô bé thì Vân Lệ Lệ kiên quyết kéo phía để xem g.i.ế.c lợn. Không lý do nào khác, hôm nay con trai thứ hai nhà Lý Gia cũng mặt. Hơn nữa, Vân Lệ Lệ ngóng rõ, thầy giáo trẻ còn là chủ nhiệm lớp 9 trường trọng điểm cấp cơ sở, tính còn địa vị cao hơn cả cô và Quý Kiến Văn.
Hơn nữa, dáng dấp cũng tệ, Vân Lệ Lệ dám ngăn cản cơ chứ? Ngược , Quý Vân Vân thì vẻ vui mặt.
nể mặt chị dâu Tư, cô cũng đành gắng gượng theo.
Vừa mới đến, Quý Vân Vân một trai cao gầy vô ý đụng trúng, khiến cô chịu nổi mà trách mắng ngay: “Ôi trời, cái cẩn thận một chút chứ? Trên là m.á.u lợn đó!”
“Xin , cố ý , nhất thời để ý.” Chàng trai xoay . Anh đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự với cô.