Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 173: 70 năm
Cập nhật lúc: 2025-08-25 08:40:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Với kế hoạch của Quý Kiến Quân, Tô Đan Hồng đương nhiên hề ý kiến gì.
Yêu cầu duy nhất của cô là đừng quá mệt mỏi, còn thì dù gì, cô cũng sẽ luôn hết lòng ủng hộ.
Anh cũng là vì mong gia đình ngày một hơn, nên cô nào ý kiến gì phản đối chứ.
Còn về sản nghiệp trong nhà, hiện tại đúng là ít, nhưng tất cả đều thuê , về cơ bản cần bận tâm quá nhiều. Nếu Quý Kiến Quân xây dựng một điền trang, thì việc đó khả thi.
Sau khi kết toán tiền lương, Quý Vân Vân đang ở núi mà oán giận với Quý: "Con ở tận xa xôi trở về, mà chị chỉ đưa cho con chút tiền lương như thế thôi ư? Mấy đồng bạc đó thì đủ để con gì chứ?"
Mẹ Quý hỏi: "Chị dâu ba kết toán cho con bao nhiêu tiền?"
"Chỉ năm đồng thôi! Chị coi con như kẻ ăn mày mà bố thí !" Quý Vân Vân ấm ức , giọng đầy bất bình.
Mẹ Quý bấm mạnh tay con gái một cái.
Quý Vân Vân ngờ đột nhiên véo mạnh như , cô đau điếng gào lên: "Mẹ gì thế hả? Mẹ là đau lắm !"
"Nếu đau thì con nhớ lâu !" Mẹ Quý mắng thẳng mặt: "Nếu con mặt dày vô sỉ đến mức , chẳng cho con về. Cả thôn đều đang đấy, mà con dám lười biếng việc giúp , con nghĩ là ai chứ?"
"Con mà việc chứ! Con vẫn đang 'giám sát' các chị ? Đây là vườn trái cây của ba con, con cũng coi như là một nửa chủ nhân của vườn còn gì!" Quý Vân Vân cãi , giọng điệu đầy lý sự cùn.
"Mẹ rõ ràng với con Vân Vân, vườn trái cây đó là của ba và chị dâu ba con. Đừng là con, ngay cả và cha con cũng dám tự nhận là một nửa chủ nhân của vườn cây đó. Con lấy cái mặt dày như thế hả?" Mẹ Quý gằn giọng , ánh mắt đầy thất vọng.
Quý Vân Vân nghiến răng nghiến lợi : "Mẹ! Có ai bênh ngoài mặt như ? Anh ba là ruột của con, vườn trái cây của con chia phần nào ?"
"Mẹ thấy con là sách đến lú lẫn . Đừng là vườn trái cây của ba con, ngay cả tài sản của cha , cũng để cho con trai và mấy đứa cháu nội của . Với đứa con gái lấy chồng như con, thật thì cũng quá nhiều liên quan ." Mẹ Quý lạnh lùng , giọng điệu đầy thờ ơ.
Với đứa con gái , bà thực sự quá đỗi thất vọng .
Vì sinh bốn đứa con trai mới một đứa con gái, nên bà và chồng khó tránh khỏi việc cưng chiều một chút. Ai ngờ, nuôi cái bộ đức hạnh thế !
Mùa hoa quả , nó gọi điện thoại về về hỗ trợ. Lúc tin, Quý vui vẻ cho rằng con gái hiểu chuyện, lập tức kể chuyện với Đan Hồng. Đan Hồng cũng suy nghĩ nhiều đồng ý ngay.
con gái bà khi trở về việc gì chứ?
Mỗi ngày đều ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao ngọn sào mới chịu dậy. Lên đến núi thì chỉ ăn trái cây, quả gì đắt tiền, quả gì quý hiếm, nó chén sạch, còn chuyên chọn những quả nhất, dễ bán nhất để ăn.
Những thứ bà cũng gì, nhưng nó bảo là về để "kiếm sống" cơ mà? Vậy rốt cuộc nó cái gì để kiếm sống chứ?
Trong khi đều đang bận rộn việc, nó một đó, cầm một cuốn sách vớ vẩn giả vờ . Mẹ Quý hiểu rõ con gái chứ? Chẳng qua là bà tiện bộc phát mà thôi.
Những đồ Đan Hồng mua về mang lên núi, nó cũng ăn ít. Mấy ngày nay trở về, nó béo lên bao nhiêu chứ? Những thứ đều là tấm lòng của ai chứ?
Coi như nó hiểu chuyện thì cũng nên chừng mực, đằng nó còn tiếp tục chê lên chê xuống, năm đồng đó ít lắm ?
Trong lòng Quý rõ, năm đồng kỳ thực cũng chính là Đan Hồng nể mặt bà và chồng mà cho. Chứ nếu , đừng là năm đồng, bảo con gái bà trả năm đồng cũng là lẽ đương nhiên!
Quý Vân Vân khó tin nổi, trừng mắt , hỏi: "Mẹ! Con là do sinh ? Mẹ coi con là con gái ruột , trong lòng nghĩ như ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-173-70-nam.html.]
Mẹ Quý suýt chút nữa con gái tức chết, chẳng buồn phí lời với cô nữa, bà hỏi: "Vậy khi nào thì con về trường?"
"Mẹ! Mẹ đây là đuổi con ?" Quý Vân Vân sững sờ .
"Con đừng ở lì trong nhà mãi, tự ngoài tìm việc . Mẹ và cha con cũng hy vọng con thể gửi tiền về hiếu kính , bản con ở bên ngoài tự chăm sóc cho là ." Mẹ Quý khoát tay , giọng đầy dứt khoát.
"Muốn con đúng ? Được thôi, con !" Quý Vân Vân tức giận gằn giọng đáp.
Sau đó, Quý Vân Vân lập tức thu dọn đồ đạc. Ba tháng qua , phát mấy tiền công thuê. Cô ở nhà ăn ở tốn tiền, vì lẽ đó tiền đều giữ . Bao gồm cả tiền hai Đan Hồng tính toán cho Quý, vì đáng bao nhiêu nên Quý tiện tay cho Quý Vân Vân. Cô còn cầm ít tiền từ tay cha Quý nữa, dù cũng là con gái út, cha Quý cũng chỗ dùng tiền, nên cho cô cũng chẳng .
Chỉ trong mấy ngày như thế, trong tay Quý Vân Vân đúng là tích góp một khoản kha khá. Nếu rời , cô cũng đủ tự tin để tự lập.
Thu dọn xong đồ đạc, cô tức giận bỏ thẳng.
Còn như Quý, bà chẳng buồn quản, ngược là cha Quý hỏi hai câu, Quý liền : "Quá nuông chiều con bé. Không cần để ý đến nó . Lớn từng , chẳng lẽ còn dụ dỗ !" "Cô nhỏ chịu việc." Yên Nhi, với vẻ mặt nghiêm túc hơn cả lớn, cau mày nhận xét.
Mẹ Quý vốn đang bực dọc, nhưng thấy cháu gái nhỏ nghiêm túc phê bình đến thế, bà cũng bật : "Yên Nhi cũng đừng học theo cô của cháu nhé, lười biếng là thói quen đấy." "Vâng ạ, bà nội yên tâm, con sẽ chăm chỉ việc!" Yên Nhi gật đầu chắc nịch.
Mẹ Quý dẫn cháu gái cùng nhặt trứng gà, còn chuyện của con gái thì bà mặc kệ, để con bé tự lo liệu.
Mãi đến tối, Tô Đan Hồng mới từ chỗ Quý Kiến Quân Quý Vân Vân về, mà còn là giận dỗi bỏ . Cô tò mò hỏi: "Sao cãi vã với ?"
"Anh cũng rõ, chẳng gì cả. bảo đừng bận tâm, lớn từng mà vẫn còn chút hiểu chuyện." Quý Kiến Quân khẽ thở dài, đáp.
Anh đang kiểm kê tiền bạc trong nhà, dự định ngày mai sẽ mua đất.
Thế nhưng, tính toán xong xuôi bộ, tiền hiện vẫn còn thiếu hụt.
Hơn nữa, nếu thâu tóm nhiều đất đến thế, khoản tiền còn thiếu chắc chắn sẽ hề nhỏ.
Tô Đan Hồng góp ý: “Nếu mua một lúc nhiều đất đến thì động tĩnh sẽ lớn lắm. Hay là cứ nhận thầu .
Tình hình hiện tại thể so với kiếp của em . Dù bao nhiêu đất, chỉ cần tiền, vẫn thể mua. , vài năm còn phong trào chống địa chủ đó. Kiến Quân nhà em mà mua nhiều đất đến , gần như sẽ xem là một đại địa chủ .
Mặc dù chính sách cải cách mở cửa, nhưng dù cũng bao nhiêu năm. Nếu mua đất, nhất là nên đợi thêm một thời gian nữa hẵng tính toán kỹ càng." "Vậy thì cứ nhận thầu ." Quý Kiến Quân lời đề nghị xong thì gật đầu đồng tình. Nếu chỉ nhận thầu, tiền đó còn dư ít, đủ để tính toán cho những việc khác. Quý Kiến Quân vốn là việc nhanh gọn, ngay ngày hôm tìm trưởng thôn – cũng chính là chồng của chị Hứa – để bàn chuyện một cách chi tiết.
Nghe nhận thầu đất, trưởng thôn vô cùng hoan nghênh. Nếu thể đưa đất nhận thầu thành công, đó sẽ là một công lao nhỏ để ông báo cáo lên cấp .
Ông hỏi Quý Kiến Quân nhận thầu bao nhiêu năm. Hiện tại, nếu nhận thầu đất thì giá rẻ, bởi vì nhà nước đang khuyến khích phát triển nông nghiệp mà.
"Trong tương lai giá đất chắc chắn sẽ tăng cao, nên nếu trong tay Kiến Quân dư dả, chi bằng cứ dứt khoát nhận thầu lâu một chút. Cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ chọn cho vài mảnh đất nhất!" Trưởng thôn vỗ vai Kiến Quân, khẳng định.
"Vậy theo trưởng thôn, cháu nên nhận thầu bao lâu thì hợp lý?" Quý Kiến Quân hỏi , thăm dò.
"Mấy ngọn núi đều thầu 70 năm ? Ruộng đất của cũng dứt khoát nhận thầu 70 năm chứ?" Trưởng thôn gợi ý, vẻ sẵn tính toán trong đầu.
"Bảy mươi năm..." Quý Kiến Quân chần chừ hẳn. Nếu là bảy mươi năm, tiền tiết kiệm trong nhà cơ bản sẽ tiêu hết sạch, bởi vì nhận thầu một lượng đất thực sự nhỏ.
"Kiến Quân , nếu nhận thầu thì cứ mạnh dạn nhận thầu lâu một chút . Có Đan Hồng ở đó, đất nhận thầu sẽ thiệt mà lo." Chị Hứa , , ánh mắt đầy tin tưởng. "Vậy cũng nhờ chị Hứa "lấy vía" hộ." Quý Kiến Quân khẽ: "Vậy thì cứ 70 năm ."