Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 146: Đúng là vượng phu!
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:40:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Kiến Quân dĩ nhiên cũng sòng phẳng, thái độ việc của hai vợ chồng đều y như .
Ngày thứ hai, Quý Kiến Quân đến tìm bác trai Quý để chuyện .
Trên thực tế, Quý Kiến Quân đồng ý tiếp quản mảnh đất đỉnh núi của bác trai Quý, vốn dĩ là một ân huệ lớn. Bởi vì cũng liệu việc bao thầu mảnh đất hữu ích , trồng cây ăn quả . Rủi ro cao.
Nếu thì cứ bao thầu ngọn núi , đập bỏ thứ.
Thế nên, khi Quý Kiến Quân tìm đến bác Quý để chuyện, bác suy nghĩ thật kỹ. Anh sẵn lòng tiếp nhận, nhưng bác Quý thực sự quyết định ? Liệu bác tiếp tục bám trụ một cách liều lĩnh, thật sự chuyển giao ngọn núi ? Bác Quý thở dài: "Kiến Quân , bác con lòng , nhưng bác cũng nghĩ thông suốt . Chỗ đất của bác thực sự , đỉnh núi ngay cả cỏ còn chắc sống nổi, chứ đừng đến việc trồng trọt ăn. Nếu con bằng lòng tiếp nhận ngọn núi từ bác, bác sẽ mãi ghi nhớ ân tình của con."
Những lời của bác Quý như rõ với Quý Kiến Quân rằng cần lo lắng liệu bác cảm thấy mất mát ghen tỵ nếu ngọn núi phát triển tay . Bác Quý thừa nhận bản khả năng phát triển nó, và nếu Quý Kiến Quân , bác cũng sẽ bất cứ lời nào phàn nàn.
Hơn nữa, tấm lòng của Quý Kiến Quân khi đồng ý tiếp nhận ngọn núi cũng khiến bác Quý khắc cốt ghi tâm. Quý Kiến Quân hài lòng với những lời bác trai , và cũng là việc cực kỳ dứt khoát. Trước đây, bác trai bỏ tổng cộng hơn 400 đồng để bao thầu ngọn núi, đó đầu tư thêm hơn 100 đồng vườn trái cây.
Vườn trái cây ăn phất lên , tiền dĩ nhiên xem như đổ sông đổ biển. Quý Kiến Quân liền trả đúng tiền bác trai bỏ để bao thầu ngọn núi đây.
Bác Quý đương nhiên dám nhận, chỉ giữ vài chục đồng.
Thế nhưng Quý Kiến Quân trực tiếp nhét trả cho ông , lái xe đưa ông thủ tục chuyển nhượng ngọn núi. Giấy trắng mực đen, thứ rõ ràng rành mạch. Giờ đây, mảnh núi sát vách đó cũng thuộc về Quý Kiến Quân.
Bác Quý : "Kiến Quân, nếu vườn trái cây núi thể phát triển , nếu cần , còn thằng Kiến Xuyên thì thôi, cháu thể giữ cho bác một vị trí ? Bác vẫn còn việc mà." "Trồng cây ăn quả, gánh nước... những việc quá nặng nhọc, hợp với bác. mảnh núi của cháu cần quản lý, mỗi ngày tuần tra giúp cháu, trông nom giám sát. Nếu bác đồng ý thì cứ ." Quý Kiến Quân .
Nếu tiếp nhận ngọn núi sát vách, chắc chắn sẽ lớn hơn. Ngọn núi đó cũng dự định rào . Bởi vì núi của khi rào thì sẽ bớt lo lắng và bớt tốn công sức hơn nhiều.
Vì , nếu phát triển ngọn núi sát vách, dĩ nhiên cần thêm nhân lực.
"Không thành vấn đề! Bác sẽ giúp cháu!" Bác Quý vội vàng đáp lời.
"Vâng." Quý Kiến Quân gật đầu. Trở về nhà, đưa bản hợp đồng cho vợ , đồng thời bày tỏ mong trồng cây ăn quả ngọn núi sát vách càng sớm càng .
"Vậy thể tuyển thêm vài hỗ trợ. Trong thôn mấy khá đấy. Như đứa con thứ ba của thím Dương, tên là Dương Yêu Sâm, giữ cho một vị trí . Còn bên chị Hứa nữa, em cũng sẽ hỏi thăm thử." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân gật đầu: "Vậy em . Anh lái xe đến tìm ông Tần, hạt giống cây ăn quả lúc cũng cần kha khá."
Hai vợ chồng đều là những nhanh nhẹn, là . Nếu quyết định xây dựng thêm một khu vườn trái cây thì nhanh chóng bắt tay . Bởi vì còn bao nhiêu việc lo liệu. Vườn trái cây núi tháng bắt đầu rục rịch thị trường . Trong một tháng tới, hai họ vẫn còn tương đối rảnh rỗi, dĩ nhiên là tranh thủ nhanh nhất thể.
Tô Đan Hồng ôm Te Tê đến ủy ban thôn.
"Đan Hồng đến !" Chị Hứa chào đón cô, mời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-146-dung-la-vuong-phu.html.]
"Hiện tại chị đang bận ?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Không bận gì , cơ bản cũng chẳng ai đến cả." Chị Hứa đáp.
"Chị ơi, Kiến Quân cũng tiếp tục bao thầu ngọn núi sát vách, dự định xây dựng một khu vườn trái cây. Bên em đang cần , chị xem ai phù hợp để giới thiệu ? Lương một tháng là ba mươi đồng." Sau khi khách sáo một lúc, Tô Đan Hồng liền thẳng vấn đề.
Chuyện Quý Kiến Quân tiếp nhận vườn trái cây của bác Quý, chị Hứa cơ chứ? Quý Kiến Quân và bác Quý còn dẫn theo chồng chị cùng thủ tục chuyển nhượng nữa mà.
Vừa thấy Tô Đan Hồng đến, trong lòng chị Hứa hiểu rõ mười mươi. Không ngờ chuyện quả thật là như .
Lập tức, chị Hứa : "Có chứ, chứ! Đó là Hứa Kiến Quốc, cùng họ với chị, tính cũng là cháu ruột của chị đấy. Thằng bé chăm chỉ, chịu khó, chỉ là nhà đông con, nghèo quá. Em nếu cần , chị sẽ tìm nó. Lương ba mươi đồng một tháng, nó nhất định sẽ dốc sức việc cho em."
Tô Đan Hồng : "Chỉ cần chăm chỉ việc là , cần dốc sức quá mức như , đừng tổn hại đến sức khỏe. Sau , chừng còn thể thăng tiến lên vị trí quan trọng hơn, nếu cơ thể suy nhược mà đổ bệnh thì cơ hội đó sẽ mất đấy." Nghe , chị Hứa càng thêm phấn khởi. Lần chị nhắc đến, ngờ Đan Hồng thật sự để tâm. Chị vội vàng : "Vậy thì thể để nó mệt đến đổ bệnh . Em yên tâm, nó việc đảm bảo sẽ khiến em thất vọng!"
"Vậy , để cho Hứa Kiến Quốc một vị trí." Tô Đan Hồng trực tiếp đồng ý. Cái tên Hứa Kiến Quốc , vần giống với tên chồng cô (Kiến Quân). Mà tên "Kiến Quốc" cũng là một cái tên phổ biến thường đặt cho những con trai lớn trong thế hệ đó.
Sinh niên đại đó, hầu như ai cũng , nhiều trùng tên.
Tô Đan Hồng bàn giao xong việc, lập tức về nhà, nhưng về thẳng nhà mà ghé qua nhà thím Dương.
"Đan Hồng, cháu ăn cà chua ? Cà chua mới hái ở vườn đấy." Thím Dương .
"Dạ, cháu ăn ạ." Tô Đan Hồng nhận một quả, bắt đầu ăn. Thấy ăn đồ, Te Te cũng vẻ thèm, cái miệng nhỏ bập bập , mong cho nếm thử một miếng.
Hiển nhiên, cho, cứ thế ăn phần của . Thằng bé bắt đầu khó chịu, họng gào lên. Tô Đan Hồng nhanh chóng tiến đến bên bé, khẽ gọi thu hút sự chú ý của bé, đó ngay lập tức ăn hết quả cà chua, với bé: "Hết , con đừng quấy nữa."
Te Te liếc cô một cái bắt đầu ngáp.
Lúc , Tô Đan Hồng mới với thím Dương: "Bác gái, bác để Ái Sâm đến chỗ cháu hỗ trợ, hiện tại một chỗ đây, chỉ là công việc sẽ chút mệt, Ái Sâm bằng lòng ạ?"
"Có chứ? Người núi nhiều vô kể." Thím Dương vui vẻ đáp.
"Đỉnh núi của bác cả nhà cháu chuyển giao cho Kiến Quân, cũng dự định trồng cây ăn quả, thế thì cần ?" Tô Đan Hồng .
"Cái đỉnh núi đó bọn họ sớm nên nhường . Chỗ đó bình thường mà trông nom ? Năm đó là đất chịu thiệt hại, giờ chẳng cái phúc phận , ai mà trông ?" Thím Dương .
"Kiến Quân trông, cháu cũng thể đây." Tô Đan Hồng .
Thím Dương chắc chắn, hơn nữa còn một niềm tin thể lay chuyển Đan Hồng: "Kiến Quân trồng khẳng định thành vấn đề. Không bác , nhưng giờ mười dặm tám thôn , ai mà chẳng Đan Hồng cháu vượng phu chứ? Có cháu ở đó, vườn cây ăn quả của Kiến Quân nhất định sẽ phất lên."