Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:40:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Tô thành nhiệm vụ trở về.

Mấy ngày nữa trôi qua, đó, Tô Đan Hồng thể ăn uống như thường ngày.

Gọi Tô sang đây kỳ thực đúng là hề sai. Mọi chuyện trong nhà căn bản đều bà sắp xếp đó, cơ bản cần ai nhúng tay .

Bà nấu cơm cũng ngon. Chủ yếu là ở đây, Quý Kiến Quân dặn dò bà, tuyệt đối đừng tiếc tiền nguyên liệu, cứ dùng thoải mái, nhà thiếu chút tiền , cũng đừng để vợ chịu thiệt thòi.

Vợ vẫn là con gái của bà, điều kiện thì cũng thôi, đằng điều kiện nhà con rể như , bà còn tiếc gì nữa chứ? Vì lẽ đó, đừng là ăn quen tài nấu nướng của vợ , ngay cả cơm do vợ , Quý Kiến Quân cũng là hài lòng.

Chính là ngay cả Nhân Nhân cũng ăn hào hứng.

Lúc , quan hệ với Tô vẫn tương đối bình thường. Bé còn nhỏ, hiểu bà ngoại là gì. Bây giờ Tô vẫn ở trong nhà, bé thiết với bà ngoại, đặc biệt là bà ngoại thỉnh thoảng sẽ nhét kẹo cho bé ăn. Điều khiến cô bé tít mắt, đặc biệt yêu quý bà ngoại .

Trong tháng ở cữ của Tô Đan Hồng, bình thường cô thường ưu ái trong nhà, còn việc hầm canh gà bồi bổ cơ thể, đúng là mỗi ngày một con. bản Tô Đan Hồng căn bản thể ăn hết nhiều như , ăn một cái đùi gà cùng hai bát canh gà là khá nhiều .

Còn thì chia cho trong nhà cùng ăn.

Cho nên khi Tô Đan Hồng trải qua một tháng ở cữ , Tô, Quý Kiến Quân, Nhân Nhân, bao gồm cả Đại Hắc giữ nhà, cũng đều béo lên một vòng.

Hết tháng ở cữ xong , Tô cũng đợi thêm nữa, về nhà .

Quý Kiến Quân cũng vợ thể tiếp tục lưu , nên khi bà về nhà, đưa thẳng năm mươi đồng, đó ôm hai con gà trống cùng một giỏ dâu tây tươi rói, đích lái xe đưa bà trở về thôn.

Lúc Tô trở về đặc biệt nở mày nở mặt. Xe con lớn thế , trong thôn ông bà già nào từng ? Thế nhưng bà ! Có điều, Tô còn kéo một đám chị em than thở mà , bà là bà quen cái xe đó nhưng con rể nhất định đòi lái xe đưa bà về. Chăm sóc con gái ở cữ thì , đây là chuyện bình thường mà. Con gái ruột của , đến chăm sóc một chút cũng gì đáng .

mà đứa con rể chính là quá hiếu kính. Tiền bao nhiêu thì bà , thế nhưng hai con gà trống, cùng một giỏ dâu tây tươi , đặc biệt là sang đó một tháng, dáng vẻ lúc trở về bóng bẩy, khỏe khoắn thấy rõ, ai cũng !

Sắc mặt bà hồng hào, rạng rỡ, cái là ăn uống tử tế!

"Cũng ăn thứ gì . Đứa bé Kiến Quân xót vợ, , một ngày một con gà, mà xót cả ruột. Nó cứ khăng khăng bắt Đan Hồng ăn, Đan Hồng ăn hết ? Con bé ăn đến mức thấy gà là sợ. Hết cách, đành giúp ăn bớt một chút, chứ thì phí phạm quá." Mẹ Tô với các chị em như thế.

Đừng mấy bà chị em của Tô ai nấy đều ao ước đến chịu nổi, ngay cả chị dâu cả họ Tô một bên cũng thèm thuồng phát điên.

Một ngày một con gà! Lúc cô ở cữ, tổng cộng chỉ ăn hai con gà, như ở trong thôn là quá hiếm !

Mà cô em chồng dĩ nhiên thể ăn đến mức thấy gà là sợ. Đừng nghi ngờ tính chân thật trong lời của chồng , chồng cô xem, so với một tháng mập lên bao nhiêu? Hơn nữa, tính tình của em rể thứ , cô cũng , đó chính là coi vợ như tính mệnh mà sủng ái, sủng ái đến giới hạn.

Đừng một ngày một con gà, chính là một ngày hai con, em e là mắt cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.

Haizz, cho cùng, cô cũng cái . Số của cô em chồng , đúng là đến mức chê .

Mẹ Tô khoe khoang xong xuôi, thu về bao ánh mắt ao ước, ghen tỵ của đám chị em, lúc mới hài lòng dẫn chị dâu cả họ Tô về nhà.

Vừa về nhà, hỏi: "Trong nhà chăm sóc thế nào ?" "Mẹ, con bảo Đại Bảo ghi , chờ một chút, con lấy quyển sổ cầm đến cho , Đại Bảo đều ghi rõ ràng." Chị dâu cả họ Tô lập tức tỉnh táo hẳn, cô chồng đang kiểm tra.

Thế nhưng lúc đặc biệt tự tin, hề sợ chồng tra hỏi.

Đem sổ sách đưa , gọi cháu trai lớn Tô Đại Bảo, để nó .

Tô Đại Bảo ngay.

Mỗi ngày thu bao nhiêu trứng, bao nhiêu ngày tích trữ, cho chú hai lấy bao nhiêu trứng, tất cả đều ghi rõ ràng. Mẹ Tô nắm rõ lượng trứng gà của , nên xong vẫn khá hài lòng. Bà sang với chị dâu cả họ Tô, đang căng thẳng: "Đi thịt con gà trống , tối nay nấu ăn."

"Vâng, !" Tiếng "" , chị dâu cả họ Tô gọi lên bao nhiêu chân thành và vui mừng. Cô , qua ải!

"Muốn ăn gà, ăn gà!" Tô Đại Bảo cũng hào hứng. Tô Nhị Bảo cùng Tô Tam Nha từ bên ngoài trở về, bọn họ chính là từ bên ngoài tin bà nội trở về, còn mang theo gà trống cùng dâu tây, thế là vội vã chạy về!

Mới tới cửa, tiếng của cả, nhất thời chúng cũng vui mừng khôn xiết.

"Được các cháu, tất cả yên lặng một chút cho bà nào." Mẹ Tô cất tiếng.

lên tiếng, ba đứa cháu trai cháu gái im phăng phắc. Mẹ Tô mang dâu tây , chia cho mỗi đứa một quả, còn , bà cất kỹ ngăn kéo, dành mai ăn, xách nửa rổ ngoài.

Lúc trở , dâu tây trong rổ hết sạch. Nhà họ Tô ít họ hàng thích, chị dâu cả Tô , đây là chồng biếu xén, tạo mối quan hệ nên cũng chẳng năng gì, dù , đây là chuyện chồng cô vẫn thường .

Cũng chính vì , dù bản tính của chồng là Tô Tiến Quân, nhưng họ hàng trong thôn chẳng mấy khi bàn tán về . Rõ ràng, ở khoản , chồng cô khéo.

Hơn nữa, cũng chỉ là vài quả dâu tây cỏn con, chỉ cần thịt, còn chẳng bận tâm. Trong mắt cô , thịt mới là thứ thật sự thể mang cho ngoài. Lúc chạng vạng, Tô Tiến Quân cũng về , về tới ngửi thấy mùi gà hầm thơm lừng bay khắp sân.

"Mẹ, đêm nay thịt gà hầm ?" Tô Tiến Quân sáng bừng mắt hỏi.

Nếu là đây, Tô sẽ chẳng thèm nở mặt tươi với đứa con cả , nhưng bây giờ thì khác . Trong tháng qua, khi bà sang chăm sóc con gái, cũng nhiều về thằng con cả . Nó việc cũng dáng, mất mặt.

Thế nên, : "Con cũng vất vả , đêm nay cả nhà cùng bồi bổ nhé." Lời khiến Tô Tiến Quân cảm động khôn xiết, vì xưa nay, hễ đụng đến chuyện ăn uống là chẳng bao giờ cho sắc mặt như thế bao giờ.

Mẹ Tô nhắc nhở: " mà, con ở bên chỗ đó siêng năng việc giúp , nếu thì, con cũng đừng hòng nghĩ đến ăn uống gì, ?”

"Đã , con mà dám mất mặt ư? Mẹ cứ sang đó mà hỏi xem, thằng Tô Tiến Quân việc thì cần gì ai canh chừng!" Tô Tiến Quân .

Mẹ Tô đáp lời . Làm chứ? Nếu cái uy của Kiến Quân cho sợ, thằng nhóc thể tiến bộ ?

Tuy nhiên, dù nữa, tối hôm đó, nhà họ Tô vẫn một bữa cơm no nê, ấm cúng.

Chương 145. Trời sinh vượng nhà

Về phần Tô Đan Hồng, cô cũng thành xong việc ở cữ, việc đều trở nên thuận lợi, đặc biệt là tắm rửa sạch sẽ. Cô cảm giác cả giống như thoát khỏi gánh nặng mấy chục cân!

Loại cảm giác đó, thật sự là thoải mái khôn tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-144.html.]

Thật đúng là đáng thương, cô quản lý vô cùng nghiêm khắc. Trong thời gian ở cữ, bà cấm tiệt cô đụng nước, cùng lắm chỉ dùng khăn ấm lau qua loa. Những thứ khác đừng hòng nghĩ tới. Mà hễ cô dám đòi hỏi, y như rằng cô sẽ càm ràm cô hưởng phúc suốt nửa ngày trời, kể lể chuyện những phụ nữ đời ở cữ khó khăn đến nhường nào, miễn ở cữ là may mắn lắm !

Ai mà chẳng sinh con xong ba ngày nhanh chóng xuống giường kiếm tiền, chứ thì cả đại gia đình sẽ chẳng nổi nước cơm mà uống.

Tô Đan Hồng sợ bà, đành nhịn.

Giờ thì cô thực sự giải phóng !

Có điều Tô ở, một tháng thực sự là giảm ít lo toan, bộn bề, đặc biệt là Quý Kiến Quân.

Anh bận tâm nhiều việc nhà. Anh chỉ quản lý việc cần vườn trái cây là .

Dâu tây bắt đầu lượt tung thị trường nửa tháng .

Bây giờ đang mùa vụ, mỗi ngày đều nhiều dâu tây để hái.

Năm nay Quý trồng khá nhiều, năng suất cũng cực kỳ . Ngoài Tô Tiến Đảng ngày nào cũng cần hàng, ông Tần cũng ngày nào cũng ghé chở , vì việc buôn bán dâu tây thực sự chạy. Trong thị trấn ít thích ăn, đặc biệt là ngon đắt.

Thế nhưng, dù , trong nhà vẫn còn dư ít. Thế là, Quý Kiến Quân một chuyến sang thành phố Giang Thủy, trực tiếp bán kha khá dâu tây, đồng thời còn chở theo ít trứng gà sang bán.

, Quý Kiến Quân khá bận rộn, chuyện nhà cũng khó lòng mà quán xuyến hết. Nếu Tô giúp đỡ, thể rảnh tay cơ chứ?

Bản Tô Đan Hồng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù cũng là ruột, ngoài việc dài dòng một chút, bà chẳng điểm nào tận tâm cả.

Bây giờ về, việc trong nhà tất nhiên cô tự quán xuyến.

Có điều chuyện đối với cô mà cũng chẳng vấn đề to tát gì, bé hai Tê Tê cực kỳ dễ chăm, dễ chăm hơn của nó nhiều.

Tô Đan Hồng cảm thấy lẽ liên quan đến chế độ ăn uống của cô. Lúc mang thai bé Nhân Nhân, cô dù chú ý, nhưng các loại hoa quả thì chẳng ăn mấy, chỉ chú ý một ngày ba bữa, hoa quả chỉ thỉnh thoảng mới ăn một . Thế nhưng, khi mang thai bé hai, lúc đó hoa quả núi đang mùa chín rộ, cô đều ăn mỗi ngày. Hơn nữa mùa đông đến, Kiến Quân còn mua cam từ miền Nam, quả cam đó ăn cực kỳ ngon, cô thích.

, dù hề rẻ, Kiến Quân cũng mua về ít cho cô ăn. Cô ăn ngon miệng vô cùng.

Hiện tại Tê Tê sinh , da dẻ cực kỳ hồng hào, mịn màng. Dù Nhân Nhân cũng hề kém cạnh, nhưng trắng trẻo như Tê Tê. Tê Tê trắng hồng như một bé gái , còn gương mặt bé con , tinh xảo đến mức khó tin, hề giống một bé trai chút nào.

Tuy ngoại hình , nhưng cái tính cách thì đúng là cỡ bá vương. Nhất là cái giọng gào lên, đến cả trai bé cũng nhăn mày. Chỉ cần chỗ ý, với thằng bé mà , một câu giải quyết thì là hai câu.

Tô Đan Hồng cũng dám trái ý nhóc, thật sự là quá phiền khác.

Có điều, thằng nhóc vẫn dễ chiều, tính tình cũng dễ nắm bắt. Chỉ cần chăm sóc sạch sẽ, cho ăn no, thì gì khác bé cũng chẳng quan tâm, cứ thế tự chơi với ngón tay của ngủ . Hôm nay, Quý Kiến Quân ôm Nhân Nhân về đến cửa, thấy tiếng ầm ĩ của đứa thứ hai.

“Em trai , ồn ào thật!” Nhân Nhân nhăn mày ba, bất đắc dĩ .

“Em trai con còn nhỏ mà, con hồi bé cũng y chang đó.” Quý Kiến Quân .

“Con cũng ạ?” Vẻ mặt Nhân Nhân đầy kinh ngạc.

Tuy vẫn đến hai tuổi, nhưng từ năm nay, đặc biệt là khi lên núi chơi với mấy đứa trẻ lớn hơn, năng khiếu ngôn ngữ của thằng bé tiến bộ nhanh. Vì dâu tây chín rộ, mấy đứa nhỏ là những cao thủ hái dâu, nên Quý sẽ thuê thêm một vài đứa trẻ trong thôn đến hỗ trợ. Trước đó, bà dặn bọn nhỏ là lúc hái ăn vụng, chờ hái xong, mỗi đứa sẽ phát mấy quả, còn tiền công. Đứa nào dám ăn vụng là sẽ đến hái dâu tây nữa.

Nhiệm vụ hái dâu tây trong mắt bọn nhỏ trong thôn là một công việc cực kỳ , với chúng thì chẳng hề mệt mỏi, quan trọng là tiền công, còn ăn dâu tây nữa. Chúng sẵn lòng. Nhân Nhân hiện tại thích lên núi, thích chơi với những đứa lớn hơn bé một chút. Mà mấy đứa trẻ lớn bé là con trai của ông chủ, cũng quan tâm và chiều chuộng bé.

“Thật mấy đứa nhỏ khác cũng đều như cả, em trai con cũng xem là ngoan .” Quý Kiến Quân thì mỉm , kiên nhẫn giải thích.

“Được .” Nhân Nhân gật gù vẻ hiểu.

Hai cha con , Tê Tê ngoài việc la hét, thì tã xong, một lát tự chơi với ngón tay giường.

Nhân Nhân ba ôm tới, thằng bé em trai , tiến đến gần hôn một cái. Tê Tê xoay mặt , phun bong bóng về phía Nhân Nhân. Nhân Nhân từ trong túi quần móc một quả dâu tây, quả hiếm .

“Em trai, cho em ăn.” Nhân Nhân , nhét miệng em.

Quý Kiến Quân thấy , liền : “Em trai con vẫn ăn .”

Tô Đan Hồng cũng đặc biệt bất đắc dĩ, dặn dặn nhiều mà Nhân Nhân vẫn nhớ.

Nhân Nhân chợt sực nhớ : “Mẹ , em trai còn mọc răng mà.”

, ba nhắc nhở, thằng bé mới nhớ , còn lúc nhắc thì quên béng mất. Sau đó, thằng bé tự ăn, ăn an ủi em trai: “Chờ em lớn , hái cho em ăn nhé.”

Tê Tê liếc mắt về phía trai, ngay đó chơi ngón tay của .

Nhân Nhân ăn dâu tây xong thì cầm tập tranh bên cạnh, bắt đầu lật xem một cách thích thú.

Quý Kiến Quân đó bàn với Tô Đan Hồng về việc nên tiếp quản vườn trái cây của bác Quý . “Bác đến tìm ?” Tô Đan Hồng thì mỉm . Bác Quý chính là đây từng nhờ Quý Kiến Quân giúp giải quyết vấn đề. Bác gái Lý còn chỉ huy hai đứa con trai là Quý Kiến Hà và Quý Kiến Xuyên cùng về nhà gánh nước lên núi tưới cho vườn trái cây.

Sau đó, Quý Kiến Hà chịu , trực tiếp đến đây thuê. Bây giờ việc ở vườn trái cây núi vẫn suôn sẻ. Vì lẽ đó, vườn trái cây chỉ bác trai Quý, bác gái Lý, cùng với Quý Kiến Xuyên đang .

Tô Đan Hồng chuyện , cô đến xem qua cái vườn trái cây đó. Cây con lớn lên còi cọc, tuy chút sinh khí, nhưng tóm thể thu hoạch, thậm chí tiền vốn cũng thu .

“Bác gái Lý tìm đến , đem em thổi phồng đến mức chịu nổi, em trời sinh vượng nhà. Cái mảnh núi đó nhà bác trông , nhưng tay chúng thì chắc chắn sẽ .” Quý Kiến Quân .

“Vậy thế nào?” Tô Đan Hồng mỉm .

“Nếu tiếp nhận, nhà bác trai Quý sợ là sẽ thiệt thòi ít. nếu tiếp nhận thì cũng chắc thể xoay xở .” Quý Kiến Quân thẳng thắn .

“Anh nếu thì cứ tiếp nhận , nhưng chuyện đến tìm bác cả bàn bạc cho kỹ. Có một việc rõ ràng từ đầu sẽ gây rắc rối về . Giữa với , đừng để những chuyện . Nếu , chúng thể nhận.”

Việc tiếp quản vườn trái cây của trong thôn, ngay từ đầu cô dự định, điều là thời cơ đến. Bây giờ chính bọn họ tìm đến chuyện, thì cũng thể xem xét.

Chỉ điều nên rõ ràng, càng thật minh bạch. Việc tiếp nhận , đó liên quan gì đến bọn họ, cái kiểu dây dưa vương vấn dứt đó cô thấy.

Loading...