Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 133: Nguyên tắc của mẹ Tô
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:40:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy con trai thứ hai đến hỏi, Mẹ Tô liền kể hết chuyện cho . Tô Tiến Đảng dở dở đáp: "Thôi thì cũng nên đợi qua Tết hãy bàn tính."
"Con đừng xen chuyện của hai đứa nó, chúng cãi thì cứ để chúng cãi. Chúng cứ đón năm mới cho trọn vẹn." Mẹ Tô , vẻ mặt chẳng chút lo lắng.
Tô Tiến Đảng thở dài: "Đến chỗ Kiến Quân thì cũng đấy, nhưng cả mà mang cái tính tình sang đó thì gay go. Bên đông như , cả mà đến gây rối thì hỏng hết khí."
"Cho nên, nếu chị dâu của con vẫn thuyết phục cả, thì đừng nghĩ đến việc bất kỳ việc nào nữa. Con nghĩ bây giờ tiền dễ kiếm lắm ?" Mẹ Tô dứt khoát.
Mẹ Tô tính toán đấy. Bà con rể (Kiến Quân) dùng uy thế của để chấn chỉnh thằng con trai cả. Với tài năng của Kiến Quân, bà tin chắc sẽ . Bà cần con trai cả tài năng thành đạt, nhưng ít nhất cũng thể tiếp tục sống một cuộc sống buông thả như nữa.
Tô Tiến Đảng gì nữa, chỉ trở về nhà . Vợ , chị dâu thứ Tô, bước đến hỏi ngay: "Bên ? Không cho ăn Tết nữa ?"
Cũng trách cô bất mãn, cả nhà họ giờ đều ở trấn, chỉ những dịp như thế mới về nhà cả năm trời. Vậy mà hai bên cứ gây ồn ào như thế, chẳng khiến khó chịu ? Hơn nữa, họ cũng ở đây lâu, mà dù ở lâu hơn nữa thì cũng là chuyện bình thường. Dù thì gia đình cô cũng là trong nhà . Tô Tiến Đảng liền kể chuyện của Mẹ Tô cho vợ . Chị dâu thứ Tô bực : "Mẹ cũng quá đáng đấy! Tính tình bác cả thế nào chẳng lẽ rõ , mà còn cho bác sang chỗ Kiến Quân việc. Đây chẳng tự mang phiền phức đến cho ?"
"Đây là ý Kiến Quân và Đan Hồng đề xuất." Tô Tiến Đảng .
"Thế thì cũng nên từ chối chứ! Mấy cô chị dâu núi ai nấy đều tháo vát, bác cả mà đến chắc chắn sẽ lời tiếng , nếu cứ thế mãi, thế nào cũng lên tiếng phàn nàn."
"Kiến Quân cũng chịu thiệt. Nếu cả vẫn giữ thái độ đó, Kiến Quân chắc chắn sẽ giúp nữa." Tô Tiến Đảng trấn an.
Thấy chồng cũng ủng hộ chuyện , chị dâu thứ Tô chỉ đành nhíu mày gì thêm. Hiện tại nhà cô đang ngày một khấm khá, cô đương nhiên cũng hy vọng những xung quanh thể phát triển như , nhưng điều đó còn tùy thuộc xem là ai. Người ý chí cố gắng thì thể giúp đỡ. Ví dụ như Tiến Đảng nhà cô, mỗi lái xe về nông thôn mua rau củ, thường ghé những nhà khó khăn , nhà neo đơn, nhà nhiều đất, dù họ chỉ trồng rau trong sân nhà, cũng thu mua ít tiền. Tiến Đảng ngại phiền phức mà đến tận nơi từng nhà thu mua.
Ai cũng từng trải qua những ngày tháng khổ cực, nếu thể giúp đỡ thì ai mà chẳng giúp? Người ngoài còn như , huống chi là . tự cố gắng phấn đấu, nếu chịu nỗ lực, thì giúp cũng chỉ vô ích. Giống như trở về nhà đẻ, cô sức khuyên cô với chồng, để trai và chị dâu đến cửa hàng phụ giúp. Mẹ còn bảo, quen việc , họ sẽ hơn.
chị dâu thứ Tô chỉ im lặng, trả lời. Anh trai và chị dâu bên nhà đẻ cô , cô còn rõ là loại như thế nào ?
Nếu lúc đó mất tiền chuyện gì xảy , thì họ tìm ai mà đòi đây?
Đây là sự thật, dù họ cô là kẻ lương tâm cũng đành. Để trai và chị dâu đến cửa hàng giúp đỡ thì cũng thôi, nhưng cô vẫn sợ họ sẽ trộm tiền những chuyện khác.
Như chẳng khác nào bỏ công sức mà còn bạc ơn.
Cho nên, chị dâu thứ Tô nhất quyết đồng ý. Dù họ tìm Tiến Đảng để nhờ vả, để đứa cháu gái của cả bên nhà đẻ cô – một đứa bé mới mười một, mười hai tuổi, lẽ ở nhà sách – đến tiệm cô giúp việc, cô cũng chấp nhận.
Đừng cô tuyệt tình, nhớ đến tình nghĩa bao năm. cái gọi là tình nghĩa bao năm đó, sớm tan biến . Hiện tại cuộc sống của cô ngày càng hơn, mỗi năm cùng Tiến Đảng trở về nhà đều mang theo ít đồ ngon. Tặng cho cha năm đồng, xem cũng là hiếu thảo lắm . Mặt khác, hai chị em gái còn của cô từng mang đồ ngon nào đến, chứ đừng là lì xì tiền cho cha !
Đối với chị dâu thứ Tô, cô trải qua bao ngày tháng khổ cực, mới thấm thía để cuộc sống hạnh phúc như hiện tại khó khăn đến nhường nào. Cho nên, cô luôn quý trọng từng ngày của . Nếu ai đến quấy rầy cuộc sống yên , thì cô chỉ thể thẳng tay giải quyết.
Chỉ điều, với chuyện , chị dâu thứ Tô dù đến tìm Tô Đan Hồng để khuyên nhủ, nhưng cô cảm thấy chẳng tư cách gì. Dù , đó cũng là cả của Tô Đan Hồng. Mặc dù là , nhưng cô vẫn thủ thỉ với Tô Tiến Đảng về những điều của nhà cả: "Anh xem, hôm nào chuyện với em rể . Nếu bác cả việc thì cứ để bác trở về nhà. Đối với cuộc sống hiện tại của Kiến Quân và Đan Hồng, công việc hằng ngày của họ cũng quá nhiều ."
"Ừm, ." Tô Tiến Đảng gật đầu đáp .
Thật , đối với chuyện , cũng với em gái . Dù cũng thể để cả đến phiền cuộc sống của nhà em gái .
Cặp vợ chồng bên cạnh vẫn đang cãi vã ầm ĩ ngừng. Tô Tiến Quân thở dài thườn thượt, vẻ mặt chán nản đáp: "Dù cũng đến tuổi , tự đến xem công việc ở đó thế nào, nổi chứ?"
"Hừ, chỉ đến đó mà xem , mà còn việc thật chăm chỉ đấy! Nếu , từ nay về đừng hòng ngày yên . Em rõ , bây giờ dù thế nào nữa, nếu kiếm tiền về cho em thì em sẽ để sống yên !" Chị cả Tô hừ lạnh một tiếng.
"Cái đồ đàn bà điên , cô tin ly hôn cô !" Tô Tiến Quân tức tối mắng .
"Ly hôn ư? Dựa cái nết của , nghĩ ly hôn xong thì cưới ai? Ai mà chịu gả cho chứ? Hơn nữa, tưởng sẽ đồng ý cho ly hôn ? Chỉ sợ lúc đó sẽ đánh gãy chân mất thôi!" Chị cả Tô chẳng hề sợ hãi lời đe dọa của chồng, còn khẩy một tiếng.
Tuy rằng Tô rõ , nhưng cô cũng kẻ ngốc. Cô cảm nhận rằng Tô con trai chịu khó , nhưng lo sợ sẽ mất mặt bà.
Dù chồng của cô em gái bên đó cũng coi trọng thể diện, cô rõ những việc ở vườn trái cây núi chăm chỉ, tận tâm đến nhường nào. Cô từng thời vụ ở đó nên cũng hiểu, những trong đó luôn tranh việc, ai nấy đều nhà họ Quý coi trọng, để thể hưởng chút lợi lộc.
Nếu , thì chồng cô cơ hội đó việc chứ?
may mắn là do hai bên là của , nên cơ hội mới lọt tay.
Hơn nữa, tiền lương ở đó cũng vô cùng hậu hĩnh. Mẹ chồng của cô em gái bên đó cũng đồng ý, mỗi tháng sẽ nhận mười đồng. Một năm là một trăm hai mươi đồng. Cô cảm thấy, khi tiền, họ thể thử sửa sang ngôi nhà nhỏ . Trong thôn cũng vài nhà giàu xây nhà mới, những ngôi nhà lớn vô cùng, cô mà chỉ thèm thuồng.
Thế nên chồng cô công, nếu cô sẽ để yên cho ! Tô Tiến Quân thật sự lao đến, tặng cho phụ nữ một bạt tai để cô mùi. đến vẻ hung hăng của cô , chẳng dám tay.
Nếu , sẽ thật sự đánh gãy chân. Bà thể đánh con dâu, nhưng chồng thì đánh vợ. Dù bọn họ cũng là chị cả trong nhà, tuyệt đối đánh gây mất mặt.
Đây chính là nguyên tắc bất di bất dịch của Tô.
Chương 134. Cùng Tô Tiến Quân luyện võ
Tô Đan Hồng hề , tin tức mà vợ chồng cô mang về tạo sức ảnh hưởng lớn đến nhường nào ở nhà đẻ.
Sau ngày mùng bảy, công việc chính thức bắt đầu. Trên thực tế, ngay từ mùng một, mùng hai đầu năm, Quý Hồng Quân cùng Hứa Ái Đảng, còn các cô bác và họ Quý Kiến Xuyên, cũng bắt đầu việc. Tuy thêm tiền lương, nhưng họ cũng chẳng đòi hỏi, đến đây là tự nguyện. Trong dịp Tết, ba công nhân lâu năm cùng với Quý Kiến Hà, đều nhận những món quà Tết ý nghĩa. Một cân đường đỏ, hai cân hạt dưa, hai cân trứng gà núi, còn bốn cân thịt nạc mỡ và ba chỉ.
Mỗi nhà một phần quà, là quà Tết hết sức tươm tất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-133-nguyen-tac-cua-me-to.html.]
Nếu bổ sung thêm chút rau củ khô dự trữ, thì năm nay chắc chắn sẽ một cái Tết sung túc.
Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng, hai gia đình hai ba năm nay, nên gần như quen với thứ. Quý Kiến Hà là đầu tới việc, cũng là đầu nhận quà Tết.
Hơn nữa, tình hình kinh tế của gia đình đây vốn khó khăn, trong nhà đều thắt lưng buộc bụng mà sống. Đừng thịt lợn, ngay cả trứng gà cũng dám ăn, tích cóp chút nào là mang bán lấy tiền.
Em trai , Quý Kiến Xuyên, còn tách hộ, nhưng Kiến Hà thì tách hộ từ sớm, hiện tại sống một . Gia đình ngày nào cũng túng thiếu, cho đến khi theo Quý Kiến Quân việc, cuộc sống mới dần dần định .
Chính vì nhận thấy sự định đó, đến nỗi lúc đầu khi cha ngỏ ý cùng hợp tác và đầu tư tiền vườn trái cây, Kiến Hà thẳng thừng từ chối. Anh nhận phần lợi nhuận cho riêng , mà chỉ giúp đỡ cha và em trai.
Anh quyết định yên một công nhân, chăm sóc đồng ruộng trong nhà, để vợ con sống ấm no.
Cũng bởi vì công, mỗi tháng Kiến Hà thể kiếm hơn hai mươi đồng tiền lương, điều cũng giảm bớt phần nào khó khăn trong nhà. Hơn nữa, ngày lễ Tết, vợ Kiến Quân đều sẽ tặng một phần quà nhỏ, khiến vợ con trong nhà tất nhiên vui vẻ nhường nào. Đến lúc ăn Tết, mang về những thứ quà đó khiến cả gia đình vui mừng khôn xiết cả năm trời.
Một cân đường đỏ, còn hai cân hạt dưa, hai cân trứng gà. Trứng gà ngon, đa đều là trứng gà hai lòng đỏ. Quan trọng nhất là bốn, năm cân thịt ba chỉ.
Mang mấy thứ về nhà, đương nhiên Kiến Hà sẽ tự ăn hết. Anh để một ít, mang một cân hạt dưa và một cân thịt ba chỉ qua cho cha . Phần còn , cũng ít ỏi gì.
Cả nhà lớn nhỏ đều vô cùng vui mừng, Quý Kiến Hà thôi cũng cảm thấy mãn nguyện. Cứ yên như mà sống, còn lo toan gì.
Cho nên thấy Quý Hồng Quân và Hứa Ái Đảng Tết cũng nghỉ ngơi, tự lên núi hỗ trợ, kiếm thêm chút thu nhập, Kiến Hà cũng theo. Đây là việc tự nguyện.
Điều khiến ba họ bất ngờ là, một năm, Quý Kiến Quân trực tiếp thông báo rằng ba năm tới sẽ tăng lương, lên ba mươi đồng một tháng. Năm đầu tiên là hai mươi hai đồng, năm thứ hai là hai mươi lăm đồng, và giờ đây, Quý Kiến Quân thông báo tăng lên ba mươi đồng. Mức lương , so với thành phố Giang Thủy, cũng hề thua kém chút nào.
Quý Hồng Quân, Hứa Ái Đảng và Quý Kiến Hà, cả ba đều vui mừng khôn xiết. Khi hỏi, họ đều hồ hởi kể , ngay lập tức, cả thôn đều khỏi ngưỡng mộ, xuýt xoa ngớt.
Chẳng những họ ngưỡng mộ, mà ngay cả Quý Kiến Văn, Vân Lệ Lệ và cả Quý Vân Vân, vẻ mặt cũng đầy ngạc nhiên. Quý Kiến Văn sững sờ, phá lên: "Anh Ba bây giờ đúng là ngày càng phát triển, trả lương cho công nhân còn cao hơn cả em!" Phúc lợi mà họ hưởng bây giờ quả thực tồi, tiền lương hiện tại lên tới hai mươi lăm đồng, cộng thêm các khoản trợ cấp, cũng ba mươi đồng.
Việc Ba trả tiền công cao như , hiển nhiên là kiếm lời khổng lồ .
Bằng , ba công nhân, một tháng trả nhiều tiền lương như thế, lấy để chi trả?
Trái ngược với vẻ vui mừng của Quý Kiến Văn, Vân Lệ Lệ và Quý Vân Vân bắt đầu hoang mang sợ hãi. Biết vườn trái cây kiếm nhiều tiền là một chuyện, nhưng đối diện với con thực tế là chuyện khác. Một tháng ba mươi đồng, ba công nhân, tức là chín mươi đồng. Con còn nhiều hơn thu nhập của cô và Kiến Văn. Lại , Ba tăng lương cho công nhân, kiếm bao nhiêu tiền mới thể chi trả như ? Thảo nào thể mua xe.
Quý Vân Vân ngơ ngác hỏi: "Anh Ba tại trả tiền công cao đến thế?"
Sao thể? Một tháng ba mươi đồng tiền công, cô từng thấy tiền công ở Làng Đại Học cũng chỉ . đó là Làng Đại Học, khác với vùng nông thôn !
dù thế nào chăng nữa, việc Quý Kiến Quân trả tiền công cao như là sự thật.
Ba công nhân thực sự chăm chỉ việc, Quý Kiến Quân cảm thấy trả tiền công cao như thế là lãng phí. Sau mùng bảy Tết, Tô Tiến Quân đến đây.
Đến đây ngày đầu tiên, Tô Tiến Quân lề mề việc. Mẹ Quý lẩm bẩm than phiền với Quý Kiến Quân về chuyện : "Sao gọi tới, chẳng đang phá hỏng tình cảm hai bên ?"
Quý Kiến Quân , bảo bà cần lo lắng, tự cách giải quyết.
Có lẽ vì ngày đầu lười biếng mà nếm vị ngọt, cho nên ngày hôm , vẫn như .
Ngày thứ ba, còn tự nhủ đừng lo, dù Kiến Quân cũng là em rể, nào dám đánh chứ? Vì thế, ngày thứ tư, Kiến Quân bắt luyện võ.
Anh sõng soài mặt đất nửa ngày trời dậy nổi. "Anh cả, lên , tiếp tục luyện! Dù cũng nhiều việc cần , mà thể thì lười biếng quá . Luyện tập nhiều mới cho chứ!" Quý Kiến Quân xách Tô Tiến Quân lên như xách một con gà con.
"Không luyện! Kiến Quân, đừng luyện nữa, còn sống tiếp!" Tô Tiến Quân đang dạy dỗ , vội vàng . "Không ư? Tiền lương chiều nay cứ cầm về . Còn từ nay về , mỗi ngày em đều sẽ 'luyện võ' với !" Quý Kiến Quân .
Sau đó, Quý Kiến Quân liền tay đánh một trận. mà Kiến Quân xuống tay kỹ thuật, bề ngoài thấy Tô Tiến Quân thương tích gì. Khi Tô Tiến Quân về nhà, kể là Quý Kiến Quân đánh, nhưng chẳng ai tin cả.
"Nhất định vì lười biếng mà nông nỗi !" Người trong thôn đều truyền tai như , Tô Tiến Quân đến đây ba ngày, chẳng việc ngày nào.
Hơn nữa, chuyện của Tô Tiến Quân thì ai mà chẳng ? Kiến Quân vì nể mặt của vợ, mới gọi qua việc, quý trọng cơ hội, còn ồn ào đến nông nỗi !
Mọi đều sôi nổi đoán già đoán non xem Quý Kiến Quân đuổi việc . Nếu , thế thì nhất định sẽ mới .
Ba mươi đồng tiền công, ai mà thèm chứ!
Thấy một ai tin , trong lòng Tô Tiến Quân tất nhiên cảm thấy oan ức ngập trời.
Cứ tưởng về nhà sẽ an ủi vài câu, ai ngờ còn thẳng thừng tuyên bố: "Sau mà con còn dám oan cho Kiến Quân nữa, sẽ lấy gậy đánh gãy chân con!".
Nghe thử xem, đây đúng là ruột của ?
Vì thế, lập tức tìm đến vợ để than thở. Chị dâu cả Tô hỏi: "Kiến Quân thật sự như ư?"
"Tất nhiên ! Anh biến thành bao cát mà đánh đ.ấ.m đó!" Tô Tiến Quân vốn tưởng tìm an ủi, đang định nhân cơ hội mắng Kiến Quân vài câu, thì lời vợ cho nản lòng: "Bị xem như bao cát thì cứ xem ! Một tháng ba mươi đồng tiền lận đó! Em nè, khi việc vẫn đánh, nhưng nếu đánh mà tiền thì ! Nhất định !"
Tô Tiến Quân cảm thấy trời đất như sụp đổ.