Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 125: Phòng cỏ linh lăng

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:40:22
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu Quý Kiến Quân đừng nên nóng giận, thì thực , ngay cả Tô Đan Hồng cũng đang cảm thấy chút bực bội.

Ban đầu còn định để hai ông bà già sẽ sống an nhàn mấy năm cuối đời, ai dè Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan loạn lên như . Trước đây cô chỉ nghĩ hai họ phần hẹp hòi, ích kỷ thôi, nhưng bây giờ cảm thấy hai thật sự đáng để đặt lên mặt bàn nữa .

Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ tay về ăn Tết thực sự là sai , nhưng hai họ là vì khoản vay mua nhà. Tiền lương theo chế độ cố định, mỗi tháng trừ bỏ chi phí sinh hoạt, tiền còn dư cũng chẳng đáng là bao. Hai vội vã thanh toán xong khoản vay mua nhà, vài trăm đồng đối với vợ chồng cô thì chẳng đáng là bao, nhưng đối với vợ chồng Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ mà , tiền đó hề nhỏ.

Muốn trong thời gian ngắn trả hết nợ, về cơ bản là thể nào, khó tránh khỏi việc hai thắt lưng buộc bụng một chút.

Hơn nữa, cha chồng cô bây giờ lo lắng cơm ăn áo mặc, cho nên hai vợ chồng họ tiết kiệm một chút cũng chẳng gì đáng để trách móc. Dù cũng là em một nhà, cần thiết khó dễ lẫn .

Cho dù vì chuyện khác nhưng cũng nên suy nghĩ cho đàn ông của . Chính vì loạn chuyện lên, hơn nữa Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan cũng chẳng chịu tự bản xem, quanh năm suốt tháng chỉ mang bắp về. Nếu cha Quý cứ dựa chút đồ mà sống qua ngày, thì chẳng đói c.h.ế.t từ lâu ?

Thế thì họ ầm ĩ lên để gì? "Vợ ơi, em cứ mặc kệ họ, cha của chúng thì chúng cứ hiếu thảo là ." Quý Kiến Quân sang an ủi cô.

Tô Đan Hồng khẽ gật đầu.

Sau đó cô bếp, bây giờ cũng muộn , nên chuẩn bữa tối thôi.

Quý Kiến Quân liền ôm Nhân Nhân ngoài sân, thẳng lên núi. Cha Quý đang trầm ngâm hút thuốc lào.

"Cha."

Quý Kiến Quân thấy vẻ buồn rười rượi của cha, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu. Sao cha lên núi một thế ? Cha Quý vội vàng rút tẩu thuốc lào , lẩm bẩm rằng cháu nội thích mùi .

"Cha , những chuyện muộn phiền đó cha đừng để trong lòng. Sau cha và cứ để con phụng dưỡng. Về , cha cứ dựa con, nhất định cuộc sống của cha sẽ còn an nhàn và hơn nhiều so với những khác trong thôn," Quý Kiến Quân , giọng kiên định.

Cha Quý mỉm , tâm trạng cũng lên trông thấy, : "Vậy cha và con đều trông cậy con ."

"Tất nhiên , cha. Đầu mùa Xuân sang năm, con tính một chuyến tới làng đại học, con và Đan Hồng dự định mua một căn hộ ở thành phố Giang Thủy. Cho nên sang năm, con còn nhờ cha cùng con qua bên đó bán đồ. Ông Tần và trai vợ con dù cũng bằng cha ," Quý Kiến Quân giải thích.

Cha Quý gật đầu, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên: "Con cứ yên tâm, sang năm cha sẽ theo con."

Lần , con trai và trai vợ thành phố bán hàng hóa cũng là chuyện đột xuất. Vốn dĩ, ông tính toán sẽ cùng, kế hoạch định sẵn đấy, tuy nhiên lúc đó ông cảm cúm. Năm nay thì ông chẳng bệnh tật đau ốm gì, nhưng mấy ngày nay cũng khiến ông chút bứt rứt. Cha Quý vì tiếc nuối vô cùng, dù cả đời ông từng xa tới làng đại học, nơi xa nhất ông từng đặt chân đến chính là thành phố Giang Thủy.

Những lúc khác, ông chỉ quanh quẩn việc trong thôn.

Thấy cha hừng hực tinh thần trở , Quý Kiến Quân lúc mới nhẹ nhàng thở phào. Anh hỏi: "Mấy ngày nay dê núi lớn lên thế nào ạ? Lượng cỏ linh lăng đủ cho chúng ăn ?"

"Chúng ăn uống cũng ít con, Kiến Quân . Cha đang tính hỏi con xem, con xây thêm một phòng trồng cỏ nữa ? Chỗ bên bỏ cũng phí hoài. Mùa đông chỉ cần đốt nóng giường đất lên, bộ cỏ trong phòng sẽ ấm áp hâm hập, thể trồng nhiều cỏ linh lăng hơn," Cha Quý đề xuất.

Quý Kiến Quân liền ôm bé Nhân Nhân gần, Cha Quý cũng theo .

Trên núi một phòng kho chuyên dụng để trồng cỏ linh lăng. Dê núi đặc biệt thích ăn loại cỏ , chỉ dê núi mà những con gà cũng mê mẩn. mùa đông sắp tới, cỏ linh lăng tươi mới sẽ khan hiếm dần, chỉ còn một ít cỏ khô, mà dù dinh dưỡng cũng cao. Vì , gia đình liền dứt khoát dựng thêm một phòng trồng cỏ. Trong phòng trồng cỏ còn lắp thêm một cái giường đất, đến lúc đó chỉ cần đốt nóng giường đất, phòng cỏ thể ấm áp một chút, và cỏ linh lăng vẫn thể lớn lên .

Tuy nhiên, hiện giờ đàn dê núi hơn hai mươi con dê con, dê cũng bốn con. Mấy ngày nay, chúng ăn uống ngừng nghỉ. Lượng cỏ yêu cầu để nuôi gia súc mỗi ngày hề ít, một phòng cỏ e rằng sẽ đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-125-phong-co-linh-lang.html.]

"Vậy thì ngày mai dựng thêm một cái phòng cỏ nữa, đỡ để mấy con dê con đói," Quý Kiến Quân quyết định.

Cha Quý gật đầu đồng ý.

"Dê!"

Lúc , tiếng non nớt của bé Nhân Nhân vang lên, bé những con dê núi, đôi mắt đen bóng trong sáng long lanh.

Cha Quý cháu nội bé chăm chút trông như một tiểu tiên đồng, ông cũng tít mắt, vui vẻ : "Lá gan của Nhân Nhân thật lớn. Lúc lâu khi Yên Nhi đến đây còn thấy sợ mà!"

Quý Kiến Quân cũng cảm thấy buồn , con trai hứng thú vô cùng. Anh liền ôm con trai tới vuốt ve lông dê, bé Nhân Nhân thỏa mãn cực kỳ.

, sáng sớm hôm , bé Nhân Nhân liền nằng nặc đòi "dê dê dê", tức là lên núi vuốt ve dê nữa .

Bây giờ Tô Đan Hồng cũng dám ôm bé, sức bé lớn, y hệt bố nó. Hơn nữa, bụng cô cũng còn nhỏ nữa, cẳng chân bé cứng cáp, cho nên bây giờ đều là bố bé ôm bé, cô chỉ thể dùng xe đẩy.

"Đợi ăn sáng xong mới dê nhé," Tô Đan Hồng .

"Cơm!" Bé Nhân Nhân cô. "Ừ, đúng , chúng ăn cơm," Tô Đan Hồng thấy bé đang học theo chuyện, bật .

Đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, bây giờ mới một tuổi gần hai tháng, cái miệng nhỏ thể một hai chữ đơn giản.

Nhìn thấy lời của khen, bé Nhân Nhân vui vẻ mặt, liền bập bẹ vài tiếng "cơm cơm", đó liền ăn cháo thịt bé nấu. Cháo thịt ninh nhừ, dễ tiêu hóa, đây cũng là món ăn sáng mà Nhân Nhân thích ăn nhất.

Ăn gần nửa chén, Tô Đan Hồng cho bé ăn canh trứng, đó đứa nhỏ liền no nê. Sau khi ăn uống no đủ, bé liền tự chơi đồ chơi. Bé khá nhiều đồ chơi, đều là bố bé mua về, trong đó còn một máy, một bàn tính nhỏ, cùng với hai cuốn sách tranh trẻ em, đều là những món đồ chơi khá . Bé Nhân Nhân thuần thục mở sách tranh xem, bé xem thì thầm nhỏ.

Nhìn bé tự chơi, Tô Đan Hồng lúc mới bắt đầu ăn cơm. Còn về phần bố bé, khi đưa cơm sáng lên núi xong còn trở về. Nghe hôm nay dựng thêm một phòng cỏ linh lăng nữa. Thật việc cũng gì khác biệt lắm, tuy nhiên cô Quý Kiến Quân cha quá rảnh rỗi, tìm chút việc gì đó để ông cho khuây khỏa, đỡ nghĩ ngợi lung tung.

Tô Đan Hồng cũng ý kiến. Phòng cỏ dựng xong, cô cũng kế hoạch xong xuôi. Đến lúc đó trồng thêm chút rau. Năm nay nhà kính trồng rau giữ nhiều lắm, nhưng thật chuyển tới ít chậu hoa mới.

Theo cách của Quý, đồ ăn ít thì , trồng nhiều hoa thể bán lấy tiền, đây mới là điều quan trọng nhất.

Tô Đan Hồng dở dở , tuy nhiên cô cũng bà phật lòng, liền chuyển đến ít chậu hoa. Bây giờ chúng đều ở sân trong nhà ấm.

Cho nên căn phòng cỏ cũng đúng lúc, đến lúc đó thể trồng nhiều đồ ăn một chút, cô thích đồ ăn tươi mới. "Chị dâu ba, bé Yên Nhi đang quấy ạ." Quý Kiến Văn ôm Yên Nhi đến đây, bất đắc dĩ .

"Bác ba," Yên Nhi quen miệng gọi, thấy Tô Đan Hồng vẫn thiết và gần gũi.

"Ăn cơm con?" Tô Đan Hồng mỉm hỏi.

"Con ăn ạ, con đến tìm Nhân Nhân chơi." Yên Nhi gật đầu đáp.

Quý Kiến Văn : "Em lên núi giúp cha đây."

Tô Đan Hồng gật đầu. Yên Nhi ở chơi với Nhân Nhân, còn Quý Kiến Văn thì thẳng về phía vườn trái cây.

Loading...