Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 123: Náo Loạn
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:40:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoáng cái, đến giữa tháng Chạp âm lịch. Năm nay tuyết rơi dày hạt hơn mấy năm . Bởi vì sắp đến năm mới, thị trấn bây giờ cũng vô cùng tấp nập, xe tấp nập, nhất là một năm kinh tế phát triển chóng mặt, túi tiền ai nấy cũng rủng rỉnh hơn chút đỉnh, nghĩ đến một năm sắp tới chắc hẳn sẽ sung túc hơn, vì ai cũng mạnh tay sắm sửa đồ đạc. Hôm nay Tô Đan Hồng đang ăn táo, tiện tay đút cho Nhân Nhân chút táo xay nhuyễn. Gần như mỗi nếm thử, thằng bé đều khoái chí mặt. vì mấy ngày trôi qua kể từ khi chị con bé đón về, thằng bé vẫn quen lắm, mỗi ngày dậy đều tìm chị, nhưng dỗ dành một lát thì cũng chịu nín.
Bên , Yên Nhi ở cùng cha ruột của con bé mấy ngày. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đó mới là cha của . Dù vẫn lưu luyến chạy sang bên nhưng cuối cùng cũng dám ầm ĩ nữa.
Hôm nay Quý Kiến Quân lái xe ngoài trở về, nhân tiện mang về hai thúng táo to.
Tô Đan Hồng để một thúng cho ăn, thúng còn bảo chia . Cho cha Quý núi vài quả, Tô bên mười quả, phần dư thì cầm sang cho bà. Hôm nay Quý Vân Vân ăn táo, bĩu môi : "Anh ba nhà em bây giờ đúng là càng lúc càng ky bo. Lái một chiếc xe lớn như ngoài, mà cũng chẳng thèm bảo em một tiếng nào."
Cô lớn tồng ngồng thế mà còn thử chiếc xe như thế. Hồi bé may mắn lắm thì máy kéo một lúc.
Bây giờ ba nhà sắm xe, mà cô vẫn . Cô cũng chỉ thể thèm thuồng mấy bận, mỗi nhớ tới chuyện trong lòng cô dâng lên cơn tức tối.
Rõ ràng ba chẳng như thế, cũng thương cô . Thế nhưng kể từ khi kết hôn, bây giờ tiền nong chẳng cho lấy một đồng, thứ gì cũng đoái hoài đến cô , ngay cả táo cũng là mang đến cho cô và Yên Nhi ăn, thậm chí còn chẳng nhắc đến cô nửa lời!
Ăn hết một quả táo, Quý Vân Vân thuận tay cầm thêm một quả nữa. Vân Lệ Lệ em chồng, trong lòng dâng lên chút bất mãn. Đây là thứ con gái vẫn mong ăn, mỗi ngày con bé đều ăn một quả. Vậy mà Vân Vân, em gái của chồng, lớn tồng ngồng mà còn ý tứ, để dành cho cháu gái ư?
Vân Lệ Lệ : "Bây giờ Yên Nhi cũng chăm bẵm đến mức, mỗi ngày một quả táo thể thiếu. Số táo mang sang đây cũng chẳng bao lăm, xem để tư nhà em mua thêm thôi!" Lời đương nhiên là bóng gió cho Quý Vân Vân .
Quý Vân Vân hiểu ý, liền : "Xem , đây hẳn là âm mưu thâm độc của đàn bà , cố ý nuông chiều Yên Nhi quá mức. Thế là cho tư và chị dâu tư hai thêm phiền phức ?"
Vân Lệ Lệ mà lạnh trong lòng. Lời ý gì chứ, con gái ăn mỗi quả táo mà tính là nuông chiều quá đà ? Quý Vân Vân như thì tính là cái gì, khó trách bây giờ chồng tay cứng rắn, ép cô việc nhà. Thật sự chẳng điều chút nào!
"Chỉ là quả táo thôi, chị và tư em tuy rằng thể kiếm quá nhiều tiền, nhưng yêu cầu nhỏ vẫn thể thỏa mãn Yên Nhi!" Vân Lệ Lệ nhàn nhạt . Dù chung chiến tuyến với Quý Vân Vân, nhưng nếu đụng chạm đến lợi ích của cô thì việc hợp tác đều thể sẵn sàng giải tán bất cứ lúc nào, cô cần nhường phần ăn cho Quý Vân Vân gì!
"Chị dâu tư, em ý đó ." Cũng cảm giác bản chút hạ thấp tư và chị dâu tư, Quý Vân Vân vội vàng .
"Con ngoài giúp việc . Chị cho Yên Nhi ăn xong ." Vân Lệ Lệ .
Quý Vân Vân gật gật đầu, liền sân ăn táo. Lúc Vân Lệ Lệ mới tiếp tục đút con gái, thấy con bé ăn một cách ngon lành, cô hỏi: "Yên Nhi thích ăn táo ?"
"Thích ạ." Yên Nhi ăn từng miếng táo xay đút, gật gật đầu.
Thấy con gái ăn vui vẻ, Vân Lệ Lệ cũng thấy vui lây. Mặc dù cô cũng mấy thiện cảm với nhà cả bên cho lắm, nhưng chung quy họ cũng bạc đãi con gái . Hơn nữa, điều kiện nhà cả, chỉ sợ chị dâu cũng chẳng coi chút táo gì.
ở bên cạnh cũng tiện nhiều, tóm con gái cô hưởng lợi là đủ .
Cho con gái ăn táo xong, Vân Lệ Lệ thấy chỉ còn năm quả, cô liền cất . Lần cả mang sang cũng ít, nhưng cũng là quá nhiều. Mà chỉ để cho Quý và con gái cô ăn, Quý Vân Vân ăn hết còn một mống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-123-nao-loan.html.]
Phần dư cô chuẩn để dành cho Yên Nhi ăn.
Mặc dù táo là thứ quá đắt đỏ, nhưng táo lớn như thì bên bọn họ . Nhập từ nơi khác đến thì chắc chắn đắt đỏ. Cô và Kiến Văn còn thiếu nợ ít, thể tiết kiệm đồng nào đồng đó.
Bởi vì tiết kiệm, kết quả là năm nay hai vợ chồng cũng tay trở về.
Đối với chuyện Tô Đan Hồng cũng gì, dù hai nhà bọn họ cũng chẳng sống gần lâu nữa.
Tô Đan Hồng tuy để tâm, nhưng Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan canh cánh trong lòng.
Đặc biệt là Phùng Phương Phương, năm nay chị đóng góp gần năm chục cân gạo. Còn Quý Mẫu Đan, tuy miệng thế nào thì cũng mang mười mấy hai mươi cân bột ngô sang. Ít nhiều gì cũng là công sức.
Riêng Tô Đan Hồng thì khỏi , ai điểm gì sai chứ cô thì . Gần một năm nay, hai ông bà cụ đều ăn cơm nhà Kiến Quân, tức là nhà cô cả.
Thế nhưng tới lượt Vân Lệ Lệ thì hai bất mãn mặt. Cùng là dâu con trong nhà, cớ cô thể về nhà chồng mà ăn bám thoải mái đến ? Thế nên hôm nay, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan đến đây, bên ngoài là mang theo mấy cái bánh trứng gà gọi là quà, nhưng thực chất là để tìm cớ gây sự.
Vân Lệ Lệ tự nhận là học, là cô giáo, trong lòng cũng cốt cách thanh cao. Cô so đo với thường, nên sự bất mãn của hai , cô cũng chẳng để trong bụng.
Thế nhưng Quý Kiến Văn, em út trong nhà, hai chị dâu mát mà hổ đến chịu nổi.
"Kiến Văn , chị dâu nặng lời gì , nhưng mà chú cũng kỳ cục thật đấy. Quanh năm suốt tháng thiếu thốn tiền lương, nghỉ hè năm nay còn mở lớp dạy thêm, cha tuy nhà chú cả nuôi dưỡng nhưng chú cũng là con trai, lẽ nào tròn bổn phận của ?"
"Cũng hẳn . Đều là con trai cả, chuyện hiếu thảo của nhà chú Ba là của nhà chú Ba. Chú thể thấy cha lo ăn uống mà ngay cả một đồng bạc cũng đưa sang!" Quý Mẫu Đan tiếp lời, giọng đầy vẻ hờn mát.
Về điểm , cô đồng thuận, cùng chung một chiến tuyến với Phùng Phương Phương.
"Dạ, thưa chị cả, chị hai, hai chị chí . là em phần lơ là sơ suất, nghĩ sâu xa đến chuyện . Em chỉ nghĩ là trả xong khoản vay mua nhà , đến lúc đó sẽ đón cha lên thành phố Giang Thủy mà an hưởng tuổi già." Quý Kiến Văn vội vàng .
"Đón cha lên thành phố Giang Thủy mà sống thì thật, nhưng chuyện đó còn xa vời quá. Hơn nữa, cha cả đời ở quê, cũng sẽ quen với nếp sống thành thị . Có tiền thì vẫn nên gửi về một ít cho ông bà tiêu dùng hằng ngày thì hơn." Phùng Phương Phương , giọng điệu ẩn ý.
Quý Mẫu Đan gì, trong lòng lạnh. Đón cha lên thành phố Giang Thủy mà sống ư? Lời ý thì ai mà chẳng . thử hỏi xem ông bà chịu ? Hơn nữa, cha cả đời gắn bó với đồng ruộng, về cơ bản là thể thích nghi với cuộc sống thành phố. Bây giờ đang ở nhà chú Ba ăn ngon uống thế , ai mà thèm lên tận thành phố Giang Thủy gì!
Thấy con trai út hai cô con dâu lớn răn dạy, Quý cũng thể im nữa, bèn lên tiếng: "Năm nay quả thật là các con ăn uống tốn kém ở nhà thằng út nhiều . Mà nhà các con cũng cái khó riêng, nếu thì dựa năm chục cân gạo với hai chục cân bột ngô thì cũng đủ sống . Vừa trong nhà cũng hết xương sườn , ngày mai Kiến Văn tranh thủ mua về bồi dưỡng ."
Lời cũng ngầm ý nhắc nhở Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan. Đừng thấy mang chút đồ đến đây mà vẻ chỉ trỏ, phê phán. Với đồ ít ỏi đó, hai vợ chồng già chắc chắn thể sống nổi, cuối cùng chẳng vẫn là ăn nhờ nhà Kiến Quân ? Trước mặt nhà , các cũng chẳng khác gì , đừng ai tự cho là hơn.
Tuy nhiên, gia đình Quý Kiến Văn năm tay trắng về ăn Tết, năm nay tái diễn. Điều quả thật dễ trở thành đề tài đàm tiếu của ngoài. Dù đều thông cảm cho gánh nặng nợ nần mua nhà của hai vợ chồng, nhưng thể diện tối thiểu thì vẫn giữ. “Mẹ, ngày mai con sẽ mua đồ phụng dưỡng.” Quý Kiến Văn vội vàng lên tiếng.