Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 114: Chị cả Hứa, ủy viên thôn

Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:22:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác gái Lý bắt đầu nghi ngờ nhưng Quý Kiến Hà thẳng thắn còn kiên nhẫn nữa: "Mẹ ơi, con hiểu nổi! Nước với nước khác thì liên quan gì chứ? Theo con thấy, nếu tác dụng thì là do phân gà đủ màu mỡ. Mẹ xem, lúc bón phân gà , chỉ nửa tháng mà cây trái tươi lên rõ rệt, liên quan gì đến nước ở nhà Kiến Quân !"

Cứ gánh nước liên tiếp nửa tháng như một kẻ đần, chỗ mấu chốt là chẳng chút tác dụng nào, còn con ch.ó Đại Hắc dọa nạt, sớm thể chịu đựng thêm nữa.

Đừng , ngay cả Quý Kiến Xuyên trai cũng lên tiếng: "Mẹ ơi, con với Kiến Hà gánh nước nữa . Thỉnh thoảng lấy chút phân gà bón cho cây tươi ."

Bác gái Lý bỏ cuộc, vẫn định để hai em bọn họ tiếp tục gánh nước. Bà tin là chẳng liên quan gì đến thứ nước . Nếu liên quan, tại chính bọn nó lấy nước trong thôn mà cứ một mực đòi đến giếng sân nhà Kiến Quân để gánh nước?

Cuối cùng, bác cả Quý đập bàn: "Thôi! Sau đừng lấy nước nữa, bớt bao nhiêu chuyện , lo mà chăm sóc vườn trái cây cho thật !"

Vốn dĩ lấy phân là đủ , bà xã già nên cứ rối chuyện như , còn nghi ngờ nước vấn đề. Tưới lâu đến thế mà vẫn chẳng thấy khác biệt gì, khiến ông cũng cảm thấy khó ăn .

Hôm lên núi gánh nước, vợ chồng Kiến Quân còn hỏi ông gánh nước ? Chẳng lẽ giếng cổ trong thôn nước ? Làm ông mất hết cả mặt mũi.

Cho bọn họ đến gánh phân bón là tận cùng phần tình cảm họ hàng , thế mà còn nghi ngờ bí mật, mỗi ngày đều đến nhà quấy rầy gánh nước. Đây là cái thói gì chứ? Đây gọi là một tấc tiến một thước, đúng là !

Dù bác gái Lý nhưng cuối cùng cũng gì thêm.

Bây giờ bà cũng bắt đầu cảm thấy cái chuyện nước nôi chút đáng tin cậy, chỉ là trong lòng còn phục mà thôi.

Không đến gánh nước nữa, Quý Kiến Xuyên còn đặc biệt đến một tiếng với Kiến Quân. Quý Kiến Quân đồng ý hỏi han tình hình trái cây núi . Quý Kiến Xuyên thở dài: "Thực đất núi phù hợp để trồng những loại cây ăn quả . Ông Tần đưa bọn họ học tập kỹ thuật, những nhà vườn kinh nghiệm trồng cây ăn quả , đất như giữ phân bón, cỏ dại còn chẳng mọc thì mà cây ăn trái phát triển chứ?"

Mấy nhà vườn vốn chẳng thèm đến tận nơi xem xét. Chỉ cần họ sơ qua là vội vàng lắc đầu.

thì cũng , nông hơn nửa đời , ai mà chẳng ? Chẳng bọn họ thấy vườn cây nhà Kiến Quân vẫn còn èo uột nên mới ngại ngần thử ?

Hồi , lúc nhà nhận khoán trồng cây ăn quả núi, thực tình đồng tình. một mực đòi , bố cũng xuôi theo, thế là cả gia đình nhỏ Kiến Quân dồn hết vốn liếng đó.

Thế nhưng kết cục thật trớ trêu, bỏ cuộc cũng đành, mà trông chờ thì chẳng thấy một tia hy vọng nào.

Thế mà nay phân gà bón , tình hình vẻ khởi sắc hơn đôi chút. Song tương lai mịt mờ ai mà ? “Cứ trồng thử một phen xem . Nhà còn nuôi bốn đứa con thơ, lẽ nào thể để đất đai hoang hóa như mãi?” Quý Kiến Quân rầu rĩ .

Dẫu gì cũng là em trong nhà, mấy lời tâm sự cũng chẳng giữ kẽ.

Quý Kiến Xuyên gật đầu lia lịa. Dù thế nào chăng nữa, cũng thể bỏ mặc mảnh đất c.h.ế.t khô, bởi đó chính là chỗ dựa cơm áo cuối cùng mà gia đình còn trông mong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-114-chi-ca-hua-uy-vien-thon.html.]

“Anh hai và chị dâu thứ nếu điều gì khó khăn, cứ sang đây tìm em. Trại gà núi của em cũng thấy đấy, hiện đang mở rộng thêm một chút nên cần tuyển thêm .” Quý Kiến Quân ngỏ lời. Nghe , Quý Kiến Xuyên thoáng biến sắc, hỏi : “Vẫn còn thiếu ? Kiến Quân, em xem thể phụ giúp gì ?”

“Được chứ, nhưng hai đừng vội ngoài. Nếu thực sự thì cứ đến tìm em, em sẽ dành cho một chỗ.” Quý Kiến Quân dặn dò.

Tết Trung thu mới qua, vườn cây trái nhà bác cả năm nay cũng chẳng mấy thu hoạch. Năm tới tình hình sẽ , dù bón phân nhưng khả năng sinh trưởng vẫn còn mong manh. Với những lời của Kiến Quân, lòng Quý Kiến Xuyên trào dâng niềm phấn khởi, vội vã trở về nhà.

Tô Đan Hồng trong bếp đang hì hụi bánh Trung thu. Mẻ bánh ngon tuyệt cú mèo, nào là bánh đậu xanh mè thơm lừng, nào là nhân trứng muối béo ngậy cùng hạt sen bùi bùi. Nói chung, ăn miếng đầu là cô chỉ ăn thêm nữa mà thôi.

Cơ bản là giờ trong nhà chẳng việc gì nặng nhọc cần đến tay cô, cứ thế ngày qua ngày cô chỉ ăn và ăn. Dạ dày cô thực sự nhanh đói lạ thường, thậm chí còn hơn cả hồi mang bầu Nhân Nhân. Hồi , đến mấy tháng cuối thai kỳ cô mới ăn uống như thế. Vậy mà bây giờ Tô Đan Hồng còn tới năm tháng mà thể ăn ngốn nghiến như .

Sức ăn đuổi kịp cả Quý Kiến Quân . Cô cũng thể nuốt nhiều quá, nhưng than ôi, cái bụng cứ đói meo!

Quý Kiến Quân đến phụ giúp cô, tiện miệng bảo từ nay sẽ cần đến đây gánh nước nữa. Tô Đan Hồng cũng chẳng để tâm mấy, bởi vườn cây trái nhà cô thể phát triển như , vốn là nhờ mỗi ngày cô âm thầm mang nước Linh Tuyền tưới. Phải nước thì giờ đây mới dần dần thành quả. Còn việc nhà bác Lý ngày nào cũng gánh nước giếng sang, thì những thứ nước tầm thường đó tác dụng chứ?

, đàn gà núi mỗi ngày đều uống nước Linh Tuyền do Quý Kiến Quân mang lên, nên phân gà chắc chắn cũng hiệu nghiệm. Chỉ là dĩ nhiên, hiệu quả sẽ kém xa so với việc tưới nước Linh Tuyền trực tiếp lên cây.

Còn việc vườn tược của những nhà khác khởi sắc , là tùy phúc phần của họ mà thôi. Lần Tô Đan Hồng nhiều bánh Trung thu, ước chừng bảy, tám cân. Thế nhưng chia sẻ vài phần thì cũng chẳng còn dư cho ăn bao nhiêu.

Làm bánh Trung thu mà chắc chắn thể ăn riêng ? Bố chồng, chồng cô thích ăn nên cô mang hai cân lên núi để thỉnh thoảng ông bà dùng. Bên nhà đẻ cô cũng khoái khẩu, chia thêm hai cân. Từ còn , cô đem biếu hai một cân, một ít cho Hầu Tử cùng hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc. Cuối cùng, cô chỉ còn chừng hai cân mà thôi.

Thế nhưng hai cân bánh chẳng quá nhiều mà cũng là ít. Thật lạ, cái gì nhiều quá cô đ.â.m ngán, cái gì thiếu một chút, đủ thôi thì càng thèm. Quý Kiến Quân cũng thích bánh do chính tay vợ , nhưng ăn cũng , chỉ nếm một miếng cho vị chứ khi nào ăn hết.

“Vợ , vài hôm nữa đưa em lên trấn nhé? Đến lúc đó em cứ ở đó một thời gian .” Trời về khuya, Quý Kiến Quân khẽ . “Lên trấn ư? Có vì chuyện kế hoạch hóa gia đình ?” Tô Đan Hồng hỏi ngược .

“Ừm.” Quý Kiến Quân gật đầu. Bụng vợ giờ ngày càng lớn, mà trong thôn đang ráo riết cưỡng chế những trường hợp vi phạm quy định sinh đẻ. “Chẳng , nhà chúng bây giờ xem cũng tiếng tăm trong làng , ai dám tùy tiện đến bắt chúng chứ? Chị Hứa, cán bộ thôn ủy, còn là chị họ của Hứa Ái Đảng. Trong bếp còn một cân bánh Trung thu, cứ mang qua tặng, chuyện với chị một chút.” Tô Đan Hồng trấn an.

Chị Hứa chính là gọi điện đến khi Quý Kiến Quân thương trở về. Hồi , cô mang bụng bầu mà chạy điện thoại, chẳng sợ hãi đến phát hoảng ? Chính chị Hứa kịp thời nhắc nhở cô đó là dấu hiệu động thai, trấn an rằng thứ vấn đề gì.

Sau đó, cô cũng thường xuyên qua với chị Hứa. Chị vẫn giữ chức nhân viên thôn ủy, bình thường sẽ đến ủy ban thôn để hỗ trợ công việc.

Hồi , khi trái cây mùa, cô liền xách một túi “thượng vàng hạ cám” sang nhà chị Hứa, trò chuyện với chị non nửa tiếng mới về. Sau đó, chị Hứa cũng ghé qua thăm nhà cô vài bận, coi như giữa hai chút quan hệ.

“Thượng vàng hạ cám” là câu khẩu ngữ từ xa xưa, dùng để mô tả những nơi đủ thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.

Quý Kiến Quân hề chuyện nên phần kinh ngạc. “Việc là chuyện riêng của bọn phụ nữ chúng em. Anh cứ cầm sang là , với chị rằng em mang thai sắp năm tháng, ắt hẳn trong lòng chị sẽ tự hiểu rõ.” Tô Đan Hồng dặn dò.

Loading...