Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 109: Lại một chuyến về thành phố Đại Học
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:22:01
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bụng của Tô Đan Hồng bắt đầu lộ rõ. Cô mang thai tháng sáu, bây giờ sắp tới cuối tháng chín, tính thai bốn tháng.
Trừ bỏ lúc ban đầu ăn uống chút khó chịu , cô cũng ốm nghén nhiều. Càng về cô ăn uống càng thoải mái, khẩu phần ăn cũng tăng lên đáng kể, gần như ngang ngửa với một đàn ông khỏe mạnh như Quý Kiến Quân. Dù , cô vẫn cố gắng kiềm chế bản , để ăn uống quá chén tùy tiện. Quý Kiến Quân với cô: "Em ăn gì thì ăn, cũng để đói. Em bây giờ chính là ăn cho hai , ăn nhiều chút bình thường ?"
Anh thấy vợ ăn uống , cũng vui vẻ vô cùng. Anh còn nhờ ít hạt dẻ cho cô tẩm bổ. Hạt dẻ rang thì thơm lừng, còn luộc lên ăn cũng ngon kém, nhưng rang thì tốn công hơn một chút. Hiện tại cũng chẳng rảnh tay. Cha Quý thì đang chuẩn giăng giàn để phơi hồng, Mẹ Quý thì mỗi ngày nhặt trứng gà. Tuy rằng Hứa Ái Đằng và Quý Hồng Quân hỗ trợ, nhưng bà cũng sẽ giúp đỡ một chút, dù cũng là việc gì nặng nhọc.
Quý Kiến Quân còn ở thu mật ong. Hiện tại mật ong ít, các tổ ong cứ nối tiếp , cho hàng trăm cân mật ong. Đó đều là mật ong từ núi suốt mấy tháng qua tích cóp .
Mật ong là sự hòa quyện của nhiều loại hoa rừng, tinh khiết và thơm lừng, hề lẫn tạp chất.
Quý Kiến Quân ước tính riêng đám mật chừng hai chum lớn. Đợi về tới nhà, sẽ bắt đầu đóng chai. Số mật ong đều là thứ hảo hạng. Anh định mang hết sang thành phố Đại Học bán. Bây giờ hiểu rõ, những món đặc sản mang đến thành phố Đại Học đều giá, thậm chí ở thành phố Giang Thủy cũng khó mà mua .
Trong lòng tràn đầy phấn khởi. Lần về thành phố Đại Học, nhất định sẽ mua một chiếc xe để lái về nhà!
Chừng mật ong, một chắc chắn thể xử lý xuể. Mẹ Quý xong việc nhanh chóng tới giúp, mấy trăm cân mật ong cũng khiến hai con quần quật suốt hai ngày ròng.
Xử lý xong xuôi, biếu Tô Tiến Quân hai bình, gửi Tô hai bình, giữ hai bình cho nhà dùng. Anh cũng quên để mấy bình cho cha Quý, còn đều đóng gói cẩn thận, cất hòm gỗ, chờ dịp thích hợp sẽ mang lên thành phố Đại Học bán.
Vội vàng tất những việc , liền bắt tay rang hạt dẻ cho vợ . Ban đầu, định rang hạt dẻ ngào đường, song Tô Đan Hồng xem qua sách thuốc, bảo rằng lúc mang thai nên dùng nhiều đồ ngọt, nên cô dặn chỉ cần rang hạt dẻ là .
Dù chỉ là hạt dẻ rang thông thường, hương thơm vẫn cứ ngào ngạt, lan tỏa khắp gian bếp nhỏ.
Khi Thạch Đầu cùng hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc chạy đến, Tô Đan Hồng chẳng hề tiếc rẻ. Cô chia cho mỗi đứa một nắm nhỏ, để bọn trẻ cùng thưởng thức.
Hạt dẻ trong nhà phơi khô cũng ít, ít nhất cũng hàng trăm cân. À, bởi vì cô thích ăn hạt dẻ, nên khi hái, Quý Kiến Quân để ít, phần còn mang chợ bán.
Hiện tại, hạt dẻ cũng đủ để cô dùng đồ ăn vặt.
Gần đây, bé Nhân Nhân đang tuổi tập bò, đặc biệt tháng bé tiến bộ vượt bậc, bò nhanh thoăn thoắt. Chỉ cần chú ý một chút, bé liền bò thẳng đến ổ của Đại Hắc, chơi đùa cùng con ch.ó lớn ngay trong tổ ấm của nó. Đại Hắc tuy to lớn vạm vỡ, nhưng đặc biệt thông minh, dường như nó cảm nhận Tô Đan Hồng đang mang thai nên trông chừng cô kỹ. Vì cô xích nó , nên mỗi khi Tô Đan Hồng sân , nó đều lẽo đẽo theo cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-109-lai-mot-chuyen-ve-thanh-pho-dai-hoc.html.]
Chuyện khiến Quý Kiến Quân vô cùng hài lòng. Anh xoa đầu nó cho nó một đống xương cốt để ăn.
Nó những chăm sóc nữ chủ nhân Tô Đan Hồng tỉ mỉ, mà còn đối với chủ nhân nhỏ Nhân Nhân trong nhà cũng chu đáo. Không Đại Hắc ngửi điều gì, nhưng nó thái độ lạnh nhạt hơn hẳn so với Yên Nhi. Yên Nhi cũng phần sợ sệt nó, tuy đến mức thấy là thét, nhưng cũng chẳng mấy khi chơi đùa. Thế nhưng bé Nhân Nhân mỗi thấy Đại Hắc như bắt vàng. Lúc còn bé xíu thì thôi, giờ bé bò, còn đường, thể tự bò đến chơi với nó.
Đại Hắc giống như một lớn, cưng chiều bé. Chẳng sợ bé nắm lấy lông đau, Đại Hắc cũng chẳng hề rên rỉ nửa lời.
Thế nhưng Tô Đan Hồng mấy bận thấy , đành lòng, liền nhẹ nhàng tách tay con trai , vỗ nhẹ dỗ dành, bảo bé nắm lông Đại Hắc như thế, con ch.ó sẽ đau.
Bé Nhân Nhân trừng to đôi mắt ngây thơ cô, dường như hiểu vì . Bé cho rằng đánh bé là đang chơi cùng , liền chu môi nhỏ, ê a đáp , tưởng đang đùa giỡn với .
Tô Đan Hồng: ‘...
Thoắt cái, Nhân Nhân mười tháng tuổi. Thêm hai tháng nữa là đến sinh nhật bé, mà trong nhà vẫn tính sinh nhật theo âm lịch. Bây giờ là tháng tám âm lịch, chỉ còn bảy tám ngày nữa là tới Tết Trung Thu . Hôm nay ông Tần gọi điện thoại đến trụ sở thôn tìm Quý Kiến Quân. Sau khi điện thoại về nhà, liền : "Ông Tần hỏi thành phố Đại Học một chuyến ? Tết Trung Thu ở đó cũng xem là một ngày lễ lớn, mang trứng gà bán chắc chắn sẽ giá lắm."
Tô Đan Hồng : "Vậy cảm thấy thế nào?"
"Anh thấy cũng đó. Cứ bán một chuyến , nhân dịp Tết Trung Thu sắp đến." Quý Kiến Quân .
"Ừ, thì cứ , chuyện trong nhà đừng lo lắng." Tô Đan Hồng . Trong bụng cô nhen nhóm ý định tự tay bánh Trung Thu. Năm ngoái cô chẳng , thẳng trấn mua về mấy cái, nhưng đắt đỏ chẳng gì đặc biệt. Năm nay cô tự trổ tài.
Quý Kiến Quân vội. Khoảng cách tới Tết Trung Thu còn chừng một tuần. Dựa theo tốc độ đẻ trứng của gà mái, mấy ngày tới nhất định sẽ tích góp ít.
Vừa chuyện đem trứng gà đến thành phố Đại Học bán, mấy ngày nay Quý cũng tất bật hơn hẳn. Mẹ Quý bổ sung thêm ít thức ăn cho đàn gà mái, còn bảo Quý Kiến Quân đánh một mẻ lưới, kiếm thêm tôm cá về, để cả nhà cải thiện bữa ăn, bồi bổ cho Tô Đan Hồng. Nếu ăn hết thì băm nhỏ nấu chín, trộn thức ăn cho gà mái.
Ba ngày , tốc độ đẻ trứng của mấy con gà mái rõ ràng là nhanh hơn hẳn.
Ngoài trứng Tô Tiến Quân mang lên trấn bán, ở nhà còn hơn nửa sọt nữa, tính mấy ngày qua cũng gom góp ba bốn sọt trứng gà. cũng thể chỉ bán trứng gà, nên Quý Kiến Quân chuẩn thêm hơn hai mươi con gà cùng bán. Anh còn mang theo ít mật ong, và cả thịt dê. Dê thì nuôi béo núi, nhiều, cũng chỉ thịt ba con. Anh trực tiếp mua đá cây ở một nhà trấn để ướp lạnh, đó đánh xe đến thành phố Đại Học. Từ nhà lái xe tới thành phố Đại Học mất ba giờ đường. Sáng sớm hơn bốn giờ, ông Tần lái xe đến, vội vàng ăn sáng lập tức cùng Quý Kiến Quân lên đường. Đến thành phố Đại Học là tầm sáu, bảy giờ sáng, đúng lúc chợ búa nhộn nhịp nhất.
Một chiếc xe lớn như , hơn nữa còn là quen. Những ở chợ đối với Quý Kiến Quân và ông Tần phần quen mặt, bởi vì những trái cây họ bán để ấn tượng sâu sắc trong lòng . Hàng của họ bán đắt mà tươi ngon khó tả. Ăn quen trái cây nhà họ , đến khi mua của khác cảm thấy hương vị chẳng còn giống nữa, cứ như thể thưởng thức quả táo thượng hạng giờ ăn loại chua chát, thực sự chẳng thể nào sánh bằng!