Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 106: Mang lên thành phố Đại học bán!
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:21:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả khu vườn cây ăn quả núi đều
một vạt táo, lê, đào, sung chín
mọng, thêm hai cây hạt dẻ cũng trĩu
quả.
Những trái hồng cây hồng lớn lên
thật sự , điều hồng chín
muộn, e rằng còn hơn một tháng
nữa.
Hiện tại thì bắt đầu bận rộn với
những trái lê, trái táo núi .
Một thời gian , mùa đào bội
thu cũng khiến đám Quý Kiến
Quốc, Quý Kiến Nghiệp, Phùng Phương
Phương cùng với Quý Mẫn Đan đỏ mắt
vì thèm thuồng. Bây giờ thấy
những cây ăn quả trĩu nặng trái lớn
như , khỏi trong lòng họ
chua chát đến nhường nào.
Cái ông chú ba thật sự chẳng
chút nghĩa khí nào. Một mảnh vườn
trái cây lớn như mà cũng
chịu chia cho bọn họ một chút. Đều
là em một nhà cả,
ngoài chứ? Sao thể đỡ đần
một chút chứ?
Có điều, những câu sớm
nhắc tới . Hồi dù
mùa, Kiến Quân cũng chẳng chịu
nhả , hề ý định . Huống
chi bây giờ mùa lớn đến như
thế.
Bởi vì rõ ràng là thiếu
hụt, bởi Kiến Quân cố gắng mời
hết những ai thể đến giúp. Ngay cả
đẻ của Tô Đan Hồng, tức Tô,
cũng con gái mời đến. Còn Tô
Tiến Quân thì Kiến Quân cũng ý mời
một tiếng, nhưng đến, chỉ
chị dâu Tô và Tô là đến giúp.
Nhìn thấy rừng cây ăn quả xanh
trĩu nặng, mắt Tô hoa lên, tấm tắc
khen con rể bà thật tiền đồ. Mẹ Tô
thế, chị dâu cả Tô thì khỏi ,
đôi mắt trợn tròn chớp.
"Cả vườn cây ăn quả rộng lớn, trúng
mùa lớn đến , thì thể kiếm
bao nhiêu tiền đây chứ?"
Nhìn thấy vẻ mặt của vợ con trai cả,
Tô lập tức cảnh cáo: "Cha chồng
của Đan Hồng đều ở núi, con nếu
như kiến thức nông cạn mà dám
mất mặt, về đến nhà thì liệu hồn với !"
Tuy rằng mối quan hệ với Quý giờ
hòa hoãn hơn, nhưng trong lòng thì
ai cũng ngầm so bì. Lần Quý Kiến
Quân tự qua mời bà đến đây
hỗ trợ, bà cha vợ thì tất nhiên
thể từ chối. Nói thì ai cũng
gật gù khen ngợi. Con rể bà giỏi
giang như , bà vợ
thể nở mày nở mặt chứ?
Không những khác, ngay cả
Quý thấy bà đến giúp, cũng
dành lời ý cho bà thôi. Mà
lúc , Tô tuyệt đối cho
phép vợ của con trai cả bà mất
mặt. Thằng lớn nhất đến đây
thì thích hợp, nếu như
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-106-mang-len-thanh-pho-dai-hoc-ban.html.]
chuyện gì bất cẩn, Tô
còn mặt mũi nào nữa chứ?
Chị dâu cả Tô tủi : "Mẹ ơi,
gì mà căng thẳng thế, con
gì ạ?"
"Không gì là nhất. Cứ siêng
năng việc, đến lúc Kiến Quân
nhất định sẽ tính tiền công đàng
hoàng, con thể tự tay nhận tiền.
Con nếu như chút ý đồ , tiền
sẽ giữ, công việc gì
nữa thì con cũng đừng mong tham gia!"
"Được , chỉ cần cho con tự
giữ tiền công, con cam đoan
mất mặt!" Chị dâu cả Tô lập tức .
Thế là, hai con ( Tô và con dâu cả) cũng coi như thương lượng thỏa.
Có điều, từ bên ngoài đủ khiến
choáng váng. Chờ Quý
dẫn hai vườn trái cây, thì
càng thêm ngỡ ngàng. Cả vườn cây ăn
quả , tất cả đều bội thu.
"Kiến Quân đây thật là tiền đồ rộng
mở , bà thông gia , bà
xem như phúc lớn !" Mẹ Tô cũng
thể phục cái mệnh của bà
thông gia , sinh đứa con trai
ngoan tiền đồ rộng mở đến .
Mẹ Quý rằng: "Mệnh của , lẽ
nào mệnh của bà kém ư? Những
tháng ngày cơ cực đây chẳng
qua hết ?
cứ thế mà an hưởng phúc. Bà thông
gia , bà yên tâm, thằng Kiến Quân
tương lai, nó cũng thể
quên cha vợ ."
"Không cần lời Tô là thật
lòng xã giao, nhưng những
lời , Quý thấy trong lòng khoan
khoái hẳn. Thằng con trai thứ ba của
bà dứt khoát là đứa . Có điều Quý
cũng chịu lép vế, rằng một
cái tủ thì cần một cái khóa , mà
Đan Hồng chính là cái khóa . Cũng là
nhờ Tô sinh cô con gái
ngoan, nên mới tạo thành một gia
đình trọn vẹn." Mẹ Tô .
Mẹ Quý như thế, Tô cũng
thỏa mãn. Thế là hai bà thông gia, vốn
là quen cũ suýt nữa thì cãi
to, giờ một gọi chị một
xưng em, tình cảm kể
xiết.
Cứ thế tiếp tục ở chung một mái nhà, bênh vực con trai , bảo vệ con gái , trong lòng ai nấy cũng thấy đối phương đến nỗi tệ.
Hơn nữa, cả hai đều là những phụ nữ tháo vát, càng khiến họ thêm phần công nhận lẫn . Chị dâu cả nhà họ Tô, nhờ Tô trấn giữ, cũng dám càn. Hay đúng hơn là vì Tô dặn dò , chăm chỉ việc. Đến lúc tính toán tiền công, cô sẽ câm nín, bởi lẽ ít nhiều gì cũng kiếm vài đồng bạc chứ ? Số tiền cũng chẳng ít ỏi gì, cô thể nắm giữ cơ hội , tránh để chồng cô tìm cớ vòi vĩnh, đến lúc đó lấy hết tiền .
“Chị dâu cả nhà Đan Hồng cũng là chịu khó ăn đấy chứ.” Mẹ Quý sang, với Tô.
“Con bé nhà cũng chỉ thường thôi, bì với mấy cô con dâu nhà bà.” Đối với chị dâu cả họ Tô, trong lòng Tô nắm rõ mười mươi. Nếu bà liệu và thúc ép con gái , giờ nó thể sốt sắng việc đến thế?
Mẹ Quý mỉm , khiêm tốn đáp vài câu.
Trên thực tế, chỉ Tô dặn dò? Trước khi Tô đến, Quý cũng nghiêm khắc cảnh cáo hai cô con dâu của một trận. Nếu dám để bà mất mặt, thì cứ về nhà mà đợi bà tính sổ!
Hậu quả quả là nghiêm trọng. Mẹ Quý mà mở lời, thì ai cũng dám đến cầu xin giúp đỡ. Vì lẽ đó, dù trong lòng vô cùng đố kỵ, nhưng họ dám biểu hiện nửa phần. Trước khi trái cây chín rộ, Quý Kiến Quân bôn ba ít nơi để mở rộng đường tiêu thụ.
Mấy cửa hàng mặt tiền trấn, đều mối hàng trong tay. vì những nơi tương đối gần, nên giao cho Tô Tiến Đảng phụ trách.
Xa hơn một chút, như thành phố Giang Thủy, thì là Quý Kiến Quân cùng ông Tần đích tới. Lần , chính ông quản lý chợ bên đó lái xe tải đến, hai đàn ông bắt đầu bán hàng.
Lúc bấy giờ, nhà vườn trồng cây ăn trái vẫn nhiều. Thành phố Giang Thủy cũng tiền, nhưng sức tiêu thụ hoa quả cũng hạn. Sau mấy ngày bán mà chẳng chạy mấy, Quý Kiến Quân liền liên hệ vài cửa hàng mặt tiền, nhận bán sỉ giao hàng. Sau khi nếm thử hoa quả, các cửa hàng đều mua với lượng nhỏ. Tuy nhiên, còn vẫn nhiều, Quý Kiến Quân quyết định thật nhanh, cùng ông Tần thẳng tiến tới thành phố Đại học.
Quả nhiên, thành phố Đại học rõ ràng phồn hoa hơn so với Giang Thủy. Một xe lớn nào là lê, táo, đào, còn cả quả sung. Vừa thấy mấy loại quả tươi rói, thơm lừng, đỏ mọng như thế, qua đường cơ bản đều tranh mua. Giá tiền định cao hơn bên thành phố Giang Thủy, nhưng bán chạy hơn nhiều.
là thành phố Đại học, là một trong những đô thị lớn nhất tỉnh của họ.
Mặc dù tốn công một chút, nhưng khấu trừ chi phí xăng dầu đến thành phố Đại học, tiền lời thu về còn nhiều hơn hẳn. Vậy là Quý Kiến Quân quyết định, sẽ sang thành phố Giang Thủy bán nữa, mà trực tiếp chở đến thành phố Đại học. Các cửa hàng mặt tiền bên Giang Thủy sẽ đành bỏ qua, vì bán sỉ giá cao, chẳng mấy lợi nhuận.
Nhận thấy một cơ hội kinh doanh tuyệt vời như thế ở thành phố Đại học, ngày thứ hai họ chở một xe lớn đến. Tuy nhiên, họ ở cùng một chỗ cố định, mà cứ hai ngày đổi một địa điểm theo sự sắp xếp của ông quản lý chợ. Có ông quản lý chợ dẫn đường, chuyện ăn vô cùng thuận lợi. Thêm đó, chất lượng trái cây cao, ai mua qua đều khen ngợi. Hơn nữa, Quý Kiến Quân và ông Tần đều là từng lính, khí chất khác hẳn với đàn ông bình thường. Lúc trò chuyện, họ là quân nhân xuất ngũ vì thương khi nhiệm vụ, càng đánh giá cao hơn hẳn. Nhìn xem, quả nhiên hùng kể xuất xứ, hùng đặt ở cũng thể tạo nên sự nghiệp. Không thể ở quân ngũ, đây chẳng cũng thể trồng cây ăn quả nuôi sống gia đình qua ngày ?
Còn một vị bác gái để ý đến Quý Kiến Quân, hỏi vợ , bà giới thiệu con gái bà cho quen . Điều khiến Quý Kiến Quân dở dở . Ông Tần cũng thấy buồn , vội vàng rằng con trai gần một tuổi .