Tiểu Thư Xuyên Về Năm 80: Nhật ký làm giàu - Chương 105: Lại có hỉ rồi!
Cập nhật lúc: 2025-08-25 07:21:57
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên mang mật ong về, vợ yêu thích, rót một chén để uống. Sắc mặt cô quả nhiên hồng hào lên trông thấy.
"Có là cảm nắng ? Có bệnh viện khám qua một chuyến ?" Quý Kiến Quân lo lắng sờ trán cô, hỏi.
"Chỉ là trời quá nóng thôi, cần bệnh viện gì." Tô Đan Hồng chẳng cho đó là chuyện gì to tát.
Cô chỉ là cảm thấy khẩu vị đổi một chút, còn thì vấn đề gì. Hơn nữa, dù dạo trời nắng nóng, nhưng cô cũng ngoài, chỉ ở nhà tránh nắng. Như nếu như cảm nắng, thì cùng lắm là cô mảnh mai thôi chứ ? Có điều ăn uống thì đúng là ít hơn hẳn. Quý Kiến Quân gọt cho cô quả táo, bắt cô ăn hết từng miếng từng miếng nhỏ. Nhìn vợ ở ngay mặt ăn vài miếng gục xuống bàn, lúc nào .
Quý Kiến Quân cô trong chớp mắt ngủ sâu cũng đành chịu mà thôi. Anh đem cô ôm trở về phòng ngủ, bàn giao cho Đại Hắc canh chừng. Anh cùng Yên Nhi và Nhân Nhân nhỏ lên núi.
Má Quý : "Sao dẫn tụi nhỏ lên đây?"
Quý Kiến Quân đáp: "Đan Hồng đang ngủ, con sợ tụi nhỏ ồn sẽ đánh thức vợ con. Má trông giúp con một lát, con về nấu cơm ."
Má Quý sững sờ, vội vàng hỏi: "Giờ mà nó còn ngủ ? Có chuyện gì , Đan Hồng nó khỏe hả?"
Hiện tại là mười một giờ trưa, sắp tới giờ ăn cơm, lẽ nào ngủ ?
"Vâng, mấy ngày nay cô vẫn thiếu sức sống, ăn uống ngon miệng, mỗi bữa chỉ ăn vài miếng bỏ đũa. Mới nãy gọt cho cô quả táo, đang ăn dở thì cô mất ." – Quý Kiến Quân chỉ còn thở dài. Nghe con trai than thở, Quý chợt giật , vội hỏi: "Đan Hồng… lẽ tin vui?" Nếu đúng là thai, e rằng tìm cách bỏ. Giờ quy định mỗi nhà chỉ sinh một mụn, nếu sẽ chịu khoản tiền phạt nhỏ .
Hai tiếng "mang thai" thốt , khiến Quý Kiến Quân nhất thời ngẩn : "Chẳng lẽ thế thật?"
"Kinh nguyệt của Đan Hồng bao lâu thấy?" – trong lòng Quý phần chắc chắn, liền truy hỏi.
Quý Kiến Quân nhớ gần nhất vợ tắm gội, quần áo, quả đúng là tháng thấy kinh kỳ. "Vậy thì đúng là . Thôi , tìm thời gian mà giải quyết, tiện thể thắt ống dẫn trứng luôn cho yên chuyện, đỡ thêm phiền phức." – Quý .
Quý Kiến Quân ngớ , lắp bắp: "Mẹ, cái gì đó? Đứa bé , chúng con giữ ."
Mẹ Quý ngỡ ngàng con trai: "Chẳng thằng cu Nhân Nhân ?"
Nếu như con, thì sinh một đứa cũng , nhưng đây thằng cu đích tôn , thì việc gì đẻ thêm nữa.
"Mẹ, con hiện tại cũng xuất ngũ. Nếu như còn ở trong quân ngũ, khẳng định chỉ thể một đứa, nhưng con xuất ngũ , sinh thêm vài đứa nữa cũng chẳng ." – Quý Kiến Quân phân trần.
Nếu như là đơn vị chức vị gì, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt hơn một chút, nhưng với nhà thì cần bận tâm chuyện đó. "Tiền phạt cho một đứa lên tới mấy trăm bạc, nếu sinh tiếp còn tốn hơn nữa. Con thừa tiền đến nỗi đem đốt thế ?" – Quý ý hỏi vặn.
"Con cái nhiều cũng náo nhiệt hơn ? Mẹ đừng lo lắng, chuyện chúng con tính toán kỹ càng ." – Quý Kiến Quân trấn an.
Trong chuyện sinh nở , ý kiến của cùng vợ là giống . Cả hai đều cảm thấy một đứa con sẽ quá tủi , ít nhất cũng hai đứa, còn chuyện thì hãy để lo.
Sinh vượt mức xác thực là phạt tiền, nhưng với khác mà , mấy trăm bạc lúc dù bán hết cả cửa nhà cũng chắc chi trả nổi. Thế nhưng, đối với nhà thì khoản tiền đó vẫn thể xoay xở .
Nếu thế, thì cứ sinh thêm vài đứa nữa cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xuyen-ve-nam-80-nhat-ky-lam-giau/chuong-105-lai-co-hi-roi.html.]
Quý Kiến Quân gửi gắm Yên Nhi cùng thằng bé Nhân Nhân cho Quý trông nom, đoạn tức tốc xuống núi trở về nhà. Về đến phòng, liếc vợ đang ngủ mê mệt, liền bếp sửa soạn bữa cơm. Anh định nấu cho vợ bát cháo loãng, xào thêm ít rau xanh. Giờ cô nên ăn đồ thanh đạm.
Xong xuôi phần ăn của vợ, lúc mới bắt tay cơm cho cha Quý và Quý. Anh để Yên Nhi núi, bế thằng bé Nhân Nhân về. Rót sữa bò cho con uống, để nó thảm tự nhấm nháp, còn thì bàn ăn cơm. Lúc Tô Đan Hồng tỉnh dậy, gần một giờ chiều, cô ngủ liền hai tiếng đồng hồ. Lúc cô tỉnh , Quý Kiến Quân và thằng bé Nhân Nhân đang chơi đùa ngoài sân, tiếng khúc khích của con trẻ vọng rõ mồn một.
Tô Đan Hồng chống tay dậy, bước ngoài. Quý Kiến Quân thấy liền vội vàng chạy tới đỡ cô, hỏi: "Vợ ơi, em đói bụng ? Anh bê đồ ăn lên cho em nhé?"
"Có cháo ?" – Tô Đan Hồng , giờ cô chỉ ăn cháo thôi.
"Có chứ." – Quý Kiến Quân gật đầu, đỡ cô xuống ghế, vội vàng múc cháo mang .
Tô Đan Hồng quả thật bụng đói cồn cào. Cô ăn liền hai bát cháo, cùng vài miếng dưa muối, lúc mới buông bát đũa xuống.
"Không ăn nữa ?" – Quý Kiến Quân kìm hỏi.
"Ừm, ăn no ." – Tô Đan Hồng gật đầu.
Quý Kiến Quân liền ăn nốt phần thức ăn còn , : "Vợ, em chú ý một chút, bảo em đây là thai đấy." "Có thai ?" – Tô Đan Hồng ngớ .
"Đã từng sinh nở , mà còn ngớ ngẩn thế ?" – Quý Kiến Quân vẻ mặt ngơ ngác của vợ, bật trêu chọc.
Tô Đan Hồng quả thật hề , cũng mảy may nghĩ tới chuyện đó. Cô tự bắt mạch cho , đặt ngón tay lên cổ tay, quả nhiên là mạch tượng thai nhi, hoạt mạch như châu.
Nhanh đến ? Nói thật, Tô Đan Hồng cũng ngẩn ngơ. Cô cứ nghĩ chờ thêm một thời gian nữa, thế mà tính toán thời gian, đây là tháng cô chiều theo ý chồng, ân ái một phen, thế mà thai .
Quý Kiến Quân hớn hở: "Hiện tại em ăn thật nhiều , phần của cả hai con đấy."
Tô Đan Hồng : "Anh đừng lo lắng cho em, tình trạng của em bây giờ là chuyện thường tình, chờ thêm một thời gian nữa sẽ thôi."
Thời kỳ đầu mang thai cũng sẽ như , nhưng mà cũng , hồi mang thai thằng bé Nhân Nhân, cô như thế . Cô ăn ngon ngủ kỹ, thoải mái chừng nào, từng gặp tình trạng khó chịu như bây giờ, xem phản ứng mạnh .
Dù gần như chắc chắn là thai, Quý Kiến Quân vẫn đưa cô lên phòng khám ở thị trấn để khám, xác nhận một cho chắc, mới yên tâm đưa cô về nhà dưỡng thai.
Chuyện Tô Đan Hồng thai, cả hai vợ chồng đều vội vàng . Giờ tháng còn nhỏ, hơn nữa, chính sách sinh sản hiện giờ cũng đang siết chặt tương đối gắt gao.
Thế nhưng, nhà họ ở thành phố Giang Thủy cũng sẵn, nên chuyện gì đáng lo ngại. Chẳng qua, đến lúc đó lên thành phố Giang Thủy mà dưỡng thai, chẳng là vẹn cả đôi đường ?
Biết mang trong cốt nhục, Tô Đan Hồng cũng lấy yên lòng. Cô bắt đầu gì nấy, buồn ngủ là ngủ ngay, còn việc ăn uống thì chẳng mấy khi ngon miệng, thế nhưng sắc mặt của cô vẫn hồng hào, khỏe mạnh.
Riêng Yên Nhi, thì tạm thời giao cho Quý chăm sóc. Giờ cô nhiều sức lực như , ngay cả thằng bé Nhân Nhân cũng phần lớn do Quý Kiến Quân trông nom.
Ban đầu, cô quả thực chẳng thấy biểu hiện gì đặc biệt. Thế nhưng hai tháng trôi qua, đến gần tháng thứ ba, những triệu chứng bỗng nhiên biến mất hết. Cả cô phơi phới hẳn lên, hơn nữa ăn uống cũng ngon miệng hơn hẳn, món gì cũng thử.
Lúc , cũng là tháng Chín, những vạt cây ăn quả núi chín rộ ít. Ví như táo, ví như loại dưa hấu mà Quý thích ăn. Còn như dưa hấu ở nhà Tô Đan Hồng cũng sắp ăn hết, thể hái từ sớm . Vườn cây ăn quả núi trúng mùa lớn một nữa. Tô Đan Hồng cũng thể đỡ đần công việc. Dĩ nhiên, cô lên núi. Tiểu Yên Nhi, bé Nhân Nhân, và cơm nước cho cả đại gia đình, cô đều lo liệu cả.