Mẹ Tiêu vốn dự định đến Bắc Kinh đón năm mới, bây giờ biết con gái có thai, lần này bà không thể không đi.
Một năm này liên tiếp có tin tốt, mẹ Tiêu cảm thấy con gái và con rể đổi vận cho nhau.
Cha Tiêu nghe thấy tin tốt đó, ban đầu ông rất vui vẻ, nhưng một lúc sau thì mới nhớ ra một vấn đề lớn.
"Vậy năm mới con bé không về nhà được!"
"Đúng là như vậy, cho nên em sẽ đến Bắc Kinh đón năm mới."
Lúc đó có lẽ đứa nhỏ đã biết cử động, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Mẹ Tiêu vui vẻ, hoàn toàn mặc kệ chồng mình mất mác thế nào.
"Trong khoảng thời gian này em phải tích nhiều phiếu dùng được ở cả nước mới được, sau này con gái muốn ăn gì thì mua cho con bé, một người ăn hai người bổ, vậy đứa nhỏ sinh ra mới mập mạp."
Cha Tiêu than thở: "Sớm biết rằng như vậy thì không để con bé gả đi xa, bây giờ muốn gặp một lần cũng khó khăn, thật sự là phiền c.h.ế.t người."
"Ngày vui mà anh than vãn cái gì, đừng để em mắng anh."
Cha Tiêu: "..."
"Không phải lúc con gái lập gia đình anh rất hài lòng sao?"
Quả thật rất hài lòng.
Chẳng qua sau này xảy ra chuyện khiến bọn họ không kịp trở tay.
Cha Tiêu nhỏ giọng phản bác: "Hơn hai năm rồi anh không gặp con gái, chẳng lẽ còn không được oán giận?"
"Ai bảo anh không dành ra được thời gian, nếu không có thể đi Bắc Kinh cùng em."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chuyện này không phải anh quyết định là được."
Mẹ Tiêu đắc ý hừ một tiếng: "Vậy nên anh cứ thành thật đợi ở nhà đi, đến lúc đó em nhìn con gái thêm nhiều lần thay anh."
"Đúng rồi, sang năm đứa nhỏ được sinh ra, em phải đi chăm sóc Thanh Như ở cữ, không phải bọn họ có máy ảnh sao, đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cháu ngoại mang về cho anh xem."
Cha Tiêu cảm thấy mình rất thảm hại.
Bây giờ nhớ con gái, sau này còn nhớ cả cháu ngoại.
Rốt cuộc khi nào mới có thể về hưu đây!
Mẹ Tiêu nhìn ra chồng bất đắc dĩ, bà an ủi: "Đợi khi đứa nhỏ qua một tuổi, chắc là Tiểu Hứa cũng hồi phục không tệ, đến lúc đó bảo ba người nhà họ trở về thăm anh."
"Cũng chỉ đành như vậy."
Mẹ Tiêu đi vào phòng ngủ, bà lấy hết số phiếu tích được trong khoảng thời gian này ra.
Chỉ có vợ chồng bọn họ ở nhà, ăn uống cũng đơn giản, quần áo cũng không cần mua mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-xinh-dep-nuoi-con-chong/chuong-281.html.]
Vì vậy phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, vân vân còn khá nhiều.
Mẹ Tiêu nghĩ dùng tiền để đổi lấy phiếu thịt với những người trong viện gia chúc.
Những phương diện khác có thể tiết kiệm, nhưng về vấn đề ăn uống thì không thể để con gái phải chịu thiệt.
Nếu không đầy đủ dinh dưỡng, cơ thể suy nhược, sau này sẽ phải chịu tội.
Viện gia chúc lớn như vậy, nhà ai có biến động nhỏ là lập tức lan truyền đến từng nhà khác.
Giang Xuyên cũng biết tin Tiêu Thanh Như mang thai.
Anh ta sờ ngực, đã không còn đau nữa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy trống rỗng.
Cuối cùng Giang Xuyên an ủi bản thân, chỉ cần Thanh Như sống tốt vậy là đủ rồi.
Bởi vì Tiêu Thanh Như mang thai, mẹ Giang lại nhắc đến chuyện mai mối cho con trai.
Giang Xuyên đương nhiên không muốn, đời này anh ta không muốn kết hôn nữa.
"Con nhìn những người bằng tuổi con trong viện gia chúc xem, ngoài con ra, còn ai độc thân nữa?"
"Người khác là người khác, con là con."
Mẹ Giang sắp bị anh ta làm cho tức c.h.ế.t rồi: "Con có thể không kết hôn cả đời?"
"Vâng, không kết hôn."
"Không lấy vợ thì lúc con già phải làm sao? Đến lúc đó ai chăm sóc con?"
Giang Xuyên nhíu mày: "Con không cần người khác chăm sóc."
Mẹ Giang tức đến bật khóc: "Con nuôi con giúp người khác, mẹ và cha con đều nghe theo con, nhưng con không thể khiến cha mẹ đau khổ như vậy được."
"Mẹ, con biết con có lỗi với hai người, nhưng con thật sự không muốn kết hôn."
"Không phải con vẫn còn nghĩ đến Tiêu Thanh Như đó chứ?"
Giang Xuyên bất lực: "Không liên quan đến cô ấy, mẹ đừng nghĩ chuyện gì cũng tại cô ấy."
Mẹ Giang không nghe anh ta giải thích, bà ta khăng khăng cho rằng Tiêu Thanh Như là nguyên nhân, con trai mình mới không kết hôn, không sinh con.
"Mẹ và cha con sắp năm mươi tuổi rồi, khi cha mẹ mất, con muốn sống lẻ loi một mình sao?"
Đứa bé ngồi bên cạnh không dám nói lời nào, bỗng to gan nói: "Khi đó cháu trưởng thành rồi, sẽ chăm sóc cha."
Mẹ Giang muốn đuổi nó cút sang một bên.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của con trai, bà ta khó mà nặng lời, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Bà ta cố chấp nói: "Năm nay con phải đi xem mắt, hài lòng thì kết hôn, sau đó sinh hai đứa con trai, như vậy cha mẹ sẽ không quản con nữa."