Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 14-2: Hỏa diễm thâm uyên (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:35:08
Lượt xem: 4
"Thái nãi nãi ngài đừng giận, có lẽ nhị bá mẫu là thật sự muốn tốt cho con. Biết con không thể tu luyện, không kỳ thị con, còn quan tâm đại sự cả đời của của, đây cũng là lo lắng cho con mà. Về phần những lời này, ngài hãy nghĩ theo phương diện tốt đi. Nếu tức giận làm tổn thương thân thể thì không tốt." Độc Cô Thiên Diệp nhìn trò khôi hài phía trước, mở miệng nói.
Nàng không thích một nhà nhị bá, nhưng cũng không thể làm bọn họ sượng mặt, bằng không tất cả mọi người gia tộc sẽ nghĩ nàng thị sủng sinh kiêu, như vậy sẽ vô duyên vô cớ có thêm rất nhiều địch nhân .
"Đúng vậy, thái nãi nãi bà đừng nóng giận. Bà tức giận tiểu Thiên Lân rất đau lòng." Độc Cô Thiên Lân nhận được ám hiệu Độc Cô Thiên Diệp, mở miệng nói.
Phượng Tam Muội nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp và Độc Cô Thiên Lân, thì nói: "Cho dù là vô tình, thân là con dâu Độc Cô gia lại nói ra loại lời này, phải phạt. Thấy Thiên Diệp cầu xin cho ngươi, ta phạt ngươi cấm túc ba tháng, trừ bổng lộc ba tháng."
"Cảm ơn tổ mẫu." Nạp Lan Phi Vũ nhanh chóng nói lời cảm tạ. Ba tháng đối với người tu luyện mà nói thì trôi qua rất nhanh, còn ba tháng bổng lộc kia, nàng cũng không thiếu chút tiền này.
"Tốt lắm, đều đi về đi. Sáng tinh mơ đã làm ầm ĩ." Phượng Tam Muội nói, "Thiên Diệp và Tử Tiêu ở lại, những người khác đều tự về đi."
Người một phòng rời khỏi, lúc đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được giương mắt nhìn nàng. Nàng cũng mỉm cười đáp lại.
Trải qua chuyện hôm nay, mọi người đều hiểu được một chuyện, Phượng Tam Muội rất thích Độc Cô Thiên Diệp, rất sủng ái nàng. Sau này không có việc gì thì đừng có chọc tới nàng!
"Hừ." Khi Độc Cô Thiên Lan đỡ Nạp Lan Phi Vũ đi ngang qua Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Ta không để ngươi yên đâu!" Độc Cô Thiên Lan hung tợn nói. Nàng cũng không tin nàng là một thần vương mà đấu không lại một phế vật.
"Phụng bồi." Độc Cô Thiên Diệp nhỏ giọng trả lời.
Người ngoài đều đi rồi, Phượng Tam Muội để người hầu dọn dẹp mảnh vỡ. Ngoắc Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu đi qua.
"Thái nãi nãi, bà cũng đừng giận, bị thương thân thể, con phải nấu thêm bao nhiêu dược thiện mới có thể bồi bổ lại cho bà đây!" Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Phượng Tam Muội nói.
"Cuối cùng con là thương cơ thể của ta hay là dược thiện của con?" Phượng Tam Muội bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho dở khóc dở cười, cố ý xụ mặt hỏi.
"Ý tứ của con thái nãi nãi hiểu rõ nhất, còn cần con nói sao? Đương nhiên là thương thân thể của bà rồi." Độc Cô Thiên Diệp dỗ dành. Ở trong lòng khẽ thở dài một cái. Không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cũng không nghĩ tới Phượng Tam Muội lại tức giận như vậy. Nhìn thấy bà thiệt tình bảo vệ mình, trong lòng ấm áp. Trò chuyện với bà, cũng coi như là thiên luân chi nhạc.
"Hừ, chuyện này còn không phải sao." Cuối cùng Phượng Tam Muội cũng nở nụ cười, sau đó nghĩ đến tin tức lúc trước nghe được nói Độc Cô Thiên Lam đi chỗ của nàng náo loạn, nói: "Hai người các con khi nào thì làm hôn lễ? Đỡ bị những người đó luôn tới tìm con phiền toái."
Độc Cô Thiên Diệp đang uống trà, một ngụm phun ra.
"Khụ khụ, khụ khụ, làm, làm hôn lễ?" Độc Cô Thiên Diệp thật vất vả thuận khí, kinh ngạc nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-14-2-hoa-diem-tham-uyen-2.html.]
"Đúng vậy, ta nghe nói nha đầu Thiên Lan kia hai ngày nay liền luôn nghĩ đánh chủ ý với hắn." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, đúng là một người vĩ đại, rất xứng đôi với Thiên Diệp. "Con và phụ thân con rất giống nhau, rất có chủ kiến, không thích người khác quản chuyện của mình. Tuy rằng ta không biết hắn, nhưng nếu là người con tìm, ta cũng coi như miễn cưỡng thừa nhận ."
"Thái nãi nãi, con còn nhỏ như vậy, thành cái gì hôn chứ!" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới sẽ nhắc tới chuyện này. Nàng đúng là không có dự tính thành hôn. Tuy mình từng nói sẽ phụ trách với hắn, gời cũng một chút thích hắn, cũng đã quen có hắn bên cạnh, nhưng còn chưa tới mức thành hôn.
"Làm sao nhỏ, đã hai mươi tuổi rồi." Phượng Tam Muội nói.
"Tam bá đã hai trăm tuổi rồi còn chưa thành hôn nữa, con mới hai mươi tuổi, gấp cái gì. Hơn nữa giờ con còn nhiều chuyện như vậy, cũng không thời gian đi quản mấy chuyện này." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Con còn có chuyện gì, nói ra, ta đi giải quyết giúp con." Phượng Tam Muội nói.
"Ách, con còn chưa cứu cha mẹ ra, sao có thể thành hôn?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nói đến Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy, Phượng Tam Muội cũng im lặng. Lúc trước bà và Độc Cô Vân Hằng yêu thương nhất là Độc Cô Dật Hiên, nhưng cuối cùng hắn lại bị trấn áp dưới hỏa diễm thâm uyên chịu khổ. Nếu lúc trước thực lực của bọn họ cao hơn một chút, có phải bây giờ sẽ không biến thành thế này không?
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Phượng Tam Muội, nói: "Thái nãi nãi, con nhất định sẽ cứu bọn họ ra !"
"Hỏa diễm thâm uyên ngay cả thái gia gia của con cũng không dám dễ dàng đi xuống, giờ thực lực của con mới có như vậy, sao có thể cho con đi!" Phượng Tam Muội nói.
"Thái nãi nãi, bà cứ yên tâm, con có thể đi xuống. Là quan trọng nhất không phải đi xuống, mà là phá giải trận pháp trấn áp phụ thân. Con đang nghiên cứu trận pháp, chờ con nắm chắc, sẽ đi cứu phụ thân ra! Nhưng giờ không biết mẫu thân ở nơi nào."
"Tình huống của mẫu thân con chúng ta từng phân tích qua, nữ nhân của thần điện kia hận nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nói chỗ trấn áp nàng ra. Giờ chúng ta chỉ có thể tự mình thám thính. Lúc cần thiết thì áp dụng một ít thủ đoạn phi thường cũng không phải không thể." Phượng Tam Muội nói.
"Con sẽ cứu bọn họ ra. Thái nãi nãi cứ yên tâm đi." Độc Cô Thiên Diệp tự tin nói, "Giờ ngươi nên nghĩ về những người mấy chi khác đi. Dựa theo hiệu quả kỳ hương, không lâu sau bà sẽ lâm vào mê man thời gian dài, đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ có hành động, chúng ta nên nghĩ đối sách từ bây giờ, bằng không đến lúc đó gặp phải tình huống không thể ứng phó kịp."
"Ai, chuyện của các con ta không quản, nhưng tấm lòng của con, chờ cha nương con đi ra rồi nói sau. Giờ chúng ta hãy cùng nhai suy nghĩ nên đối phó mấy chi khác thế nào. Làm cho bọn họ náo động như vậy, cũng nên yên tĩnh yên tĩnh." Phượng Tam Muội thở dài, lời nói tràn đầy thương cảm.
Thời gian sau đó Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu suy nghĩ mấy biện pháp giúp Phượng Tam Muội, còn cùng bà đi thăm Độc Cô Vân Hằng. Lần đầu tiên Độc Cô Vân Hằng nhìn thấy Tử Tiêu, phản ứng đầu tiên cũng là sao nàng giống cha nàng như thế, thích tự mình tìm đối tượng, trong lòng không vui. Nhưng sau khi tiếp xúc với Tử Tiêu thì cũng miễn cưỡng tiếp nhận hắn.
"Hừ, chúng ta nhận không nhận ngươi không quan trọng, quan trọng là xem xem cha mẹ nàng nhận không nhận ngươi. Nếu không nhận, vậy cũng là uổng công!" Độc Cô Vân Hằng nói.
Giờ hắn đã biết chuyện của Độc Cô Thiên Diệp, hắn có cháu cố gái tốt như vậy sao, mới về lại bị hắn dọa chạy, trong lòng rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái.