Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 13-2: Minh mục trương đảm đục khoét nền tảng (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:34:17
Lượt xem: 9
Tuyết Hàn đan là đan dược tính lạnh, Hỏa Long đan là đan dược tính nóng. Hai thứ va chạm trong thân thể Độc Cô Vân Hằng, giao chiến kịch liệt. Tư vị Nước sôi lửa bỏng đại để là như vậy .
Mặc dù Độc Cô Vân Hằng đang hôn mê, nhưng vẫn nhịn không được phát ra gầm nhẹ thống khổ như cũ, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, lại bị đông lạnh thành băng rất nhanh, lát sau lại hóa thành mồ hôi, cuối cùng rơi xuống đất.
Phượng Tam Muội ở một bên nhìn, trong mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng.
Thời gian một phút một giây trôi qua, trong lúc điều trị Độc Cô Vân Hằng có bị đau tỉnh lại, nhưng lại hôn mê bất tỉnh rất nhanh. Độc Cô Thiên Diệp thỉnh thoảng uy một ít đan dược cho ông, còn vài lần dùng hỗn độn lực bao vây ngũ tạng lục phủ. Lặp lại vài lần như thế, trải qua thời gian mấy giờ, cuối cùng Tuyết Hàn đan cũng bị giải trừ .
Có lẽ là dược lực Hỏa Long đan còn chưa hết, mặt Độc Cô Vân Hằng đỏ bừng lên, giống như Hỏa Long đan còn cháy trong thân thể ông. Độc Cô Thiên Diệp lại lấy ra mấy viên đan dược cho ông ăn vào.
Đợi nhiệt độ thân thể chậm rãi hạ xuống, mới cho ông dùng đan dược chữa thương. Làm xong tất cả những chuyện này, Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một cái thùng lớn, bên trong là nước ấm, còn có đủ loại thảo dược, làm cho nước biến thành màu đen tuyền.
"Bà cố, bà để cho ông cố ngâm trong này hai giờ, chờ nước bên trong trợ lại trong suốt lại gọi con vào." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, cùng Độc Cô Dật Lan đi đến một gian phòng đá khác.
"Động tác của con rất quen thuộc luyện, con từng cứu rất nhiều người hả ?" Độc Cô Dật Lan nghĩ đến quá trình Độc Cô Thiên Diệp cứu trị, không có một chút sợ hãi hay bối rối, dù đối mặt với miệng vết thương dữ tợn, vẫn mặt không đổi sắc cắt toàn bộ thối thịt xuống, nếu là nữ tử bình thường chỉ sợ sớm đã sang một bên mà ói ra.
"Không có, chỉ cứu Hữu Vô ông nội và thị vệ Mạc gia." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nàng cũng không phải dược sư hành y tế thế!
Thừa lúc này, Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi Độc Cô Dật Lan một chút chuyện trong gia tộc.
"Sao lại không thấy ông nội và vài vị bá bá vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Gia tộc Nam Cung có một tụ hội gia tộc lánh đời, ông nội và bà nội con đều đi. Mấy bá bá khác ở bên ngoài, qua vài ngày mới về ."
Không biết bọn họ nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì?
Phượng Tam Muội thoát quần áo Độc Cô Vân Hằng, nhìn thấy miệng vết thương trên thân thể ông, giống như lại thấy chiến đấu lúc đó. Bà ôm lấy ông thả vào trong thùng, một lần lại một lần chà lau thân thể cho ông, kinh ngạc nhìn miệng vết thương trên người ông khép lại rất nhanh. Đến khi nước trở nên trong suốt mới kêu bọn Độc Cô Thiên Diệp vào.
Độc Cô Thiên Diệp trở ra cho Độc Cô Vân Hằng ăn đan dược, đổ nước trong thùng đi, lại đổ nước sạch vào, lại thả một ít dược liệu khác, nói: "Chờ ông cố tỉnh lại lại để cho ông ấy ngâm." Nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của Phượng Tam Muội, nói: "Bà cố, nếu không bà về nghỉ ngơi đi trước, chỗ này giao cho bọn con là được."
Phượng Tam Muội lắc đầu, nói: "Ta muốn ở đây nhìn hắn tỉnh lại."
Thấy bà kiên trì như vậy, Độc Cô Thiên Diệp lấy một viên thuốc ra đưa cho bà. "Bà ăn cái này kiên trì một chút trước, chờ ông cố khỏe hơn con sẽ giải độc cho bà."
Phượng Tam Muội lấy viên thuốc qua nuốt vào, rất đắng, nhưng lại làm cho tinh thần bà rung lên, không còn là mệt mỏi như lúc nãy.
"Ngô..."
Tiếng vô nghĩa rất nhỏ vang lên lại giống như thiên âm, Phượng Tam Muội và Độc Cô Dật Lan kích động chạy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-13-2-minh-muc-truong-dam-duc-khoet-nen-tang-2.html.]
"Vân Hằng, Vân Hằng."
"Ông nội."
Độc Cô Vân Hằng cảm thấy mình giống như ngủ thật lâu, trong đầu như một đám hồ, cái gì cũng nghĩ không ra. Nghe thấy có người gọi tên của ông, ông cố sức mở to mắt, nhìn hai bóng người chớp lên trước mắt. Sau đó nghe một giọng nói, nói: "Ông ấy đã hôn mê ba mươi năm, giờ đầu óc vẫn còn hỗn độn, lát nữa sẽ tốt hơn."
Ai dám nói đầu óc ông không tốt? ! Độc Cô Vân Hằng nghe thấy người nọ nói chuyện, chán nản một trận, muốn phát hỏa, lại phát hiện ngay cả nói cũng nói không nên lời. Ngược lại khiến cho m.á.u đảo lưu, càng thêm đầu váng mắt hoa.
"Tỉnh lại lập tức tức giận, chậc chậc, đây là muốn khiến con bận việc lâu như vậy thành công dã tràng sao !" Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng muốn ngất xỉu, nhanh chóng lấy một viên đan dược ra cho ông ăn, miệng nói thầm.
Sau khi ăn đan dược, Độc Cô Vân Hằng lại ngủ. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn dược liệu trong thùng, nói: "Giờ có thể cho ông ấy tiếp tục ngâm."
Lần này không cần cởi quần áo, Độc Cô Thiên Diệp để Độc Cô Dật Lan ôm Độc Cô Vân Hằng vào thùng, xuất ra hai cái ghế dựa, kéo Phượng Tam Muội qua ngồi xuống, nói: "Bà cố, chúng ta ngồi chờ đi. Tam bá, bá giữ vũng ông cố nha, đừng để ông ấy chìm xuống."
Chưa từng có con cháu thân thiết như vậy, Phượng Tam Muội ngồi xuống theo lực đạo của Độc Cô Thiên Diệp, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi Độc Cô Vân Hằng.
Độc Cô Vân Hằng ngồi trong thùng nước, không ngờ đan dược lại có tác dụng kích thích đầu óc hỗn độn của ông, làm cho ông bắt đầu có thể chậm rãi tự hỏi nhớ lại.
Ông nhớ rõ lần đại chiến kia, ông bị thương rất nặng, khi nằm ở trong phòng nghĩ rằng mình sẽ chết, mắt Phượng Tam Muội ngậm lệ nói: "Vân Hằng, ăn Tuyết Hàn đan này đi, cho dù phải đợi mấy năm, mười mấy năm, mấy trăm năm, chỉ cần chàng còn có một hơi, ta sẽ không để chàng c.h.ế.t đâu !"
Sau đó không lâu, có người đi vào nói, tiểu ngũ bị trấn áp trong vực sâu hỏa diễm. Sau nữa, có người nói vợ tiểu ngũ bị người thần điện trấn áp rồi. Sau đó nữa, ông cái gì cũng không biết.
Nghĩ tới chuyện cũ trước kia, đầu óc rõ ràng một mảnh, cảm thấy mình ở trong nước, ông lập tức mở mắt.
"Vân Hằng." Phượng Tam Muội nhìn thấy ánh mắt Độc Cô Vân Hằng không còn m.ô.n.g lung, biết lần này ông tỉnh lại thật, đứng lên từ trên ghế, đi đến bên cạnh thùng nước.
" Ông nội ông tỉnh rồi?" Hai tay Độc Cô Dật Lan đỡ hai vai ông, cảm thấy tỉnh táo lại, thì buông tay ra đi ra phía trước.
Độc Cô Vân Hằng nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn dược thủy đen tuyền, nhướng mày nhớ lại.
" Giờ thời gian còn chưa tới, ông không thể đứng lên." Độc Cô Thiên Diệp đứng lên nói.
Độc Cô Vân Hằng này mới nhìn thấy còn có một người, hỏi: "Ngươi là ai ?" Cổ họng đã lâu cũng không nói chuyện, giọng hơi khàn khàn.
"Trước khi dược thủy chưa đổi thành trong suốt ông vẫn là đừng đứng lên. Về phần ta là ai ? Ông vừa tỉnh lại thì không nên biết, miễn cho kích thích đến ông." Độc Cô Thiên Diệp bật cười nói. Nàng tổng không thể nói cho ông, ta chính là cô gái năm đó ngươi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ?
"Vân Hằng, thương thế của chàng còn chưa tốt, không thể đứng lên." Phượng Tam Muội biết Độc Cô Vân Hằng không thích bị bẩn, nhưng vì thương tích của ông, ông nhất định phải hấp thu tất cả những thứ này.