Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 12-2.1
Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:33:48
Lượt xem: 10
"Không có gì, chỉ về xem gia tộc cha ta từng sống có dáng vẻ gì." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, khí thế không kém gì bà.
Nói đến Độc Cô Dật Hiên, ánh mắt Phượng Tam Muội mềm mại xuống, thật lâu sau mới mở miệng, nói: "Ngươi còn chưa gọi ta là bà cố."
Hả?
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp chưa phản ứng lại kịp, Phượng Tam Muội thở dài, lập lại lời nói vừa rồi: "Phụ thân con gọi ta tổ mẫu, con còn chưa gọi ta bà cố."
Đây là thừa nhận nàng? !
"Lúc trước các ngươi muốn g.i.ế.c ta, giờ dễ dàng thừa nhận ta như vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp thốt ra nghi vấn trong lòng.
Phượng Tam Muội thở dài nói: "Lúc trước sau khi ông cố phụ con về thì rất hối hận. Lúc ấy nói cũng là tức giận, chứ không phải thật sự nghĩ vậy. Nếu trước khi thành hôn còn có khả năng ngăn trở một chút, nhưng đã có con rồi, còn so đo vấn đề thân phận gì cũng đã quá chậm."
"Nhưng ta là phế vật không thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thiên tài có cuộc sống thiên tài, phế tài có thoải mái phế tài." Phượng Tam Muội dựa vào ghế, hơi mệt mỏi nói, "Con không thể tu luyện, sẽ sống cả đời vô cùng đơn giản. Dù phụ thân con có năng lực kinh diễm đại lục thì thế nào, cuối cùng còn không phải..."
Độc Cô Thiên Diệp thật không ngờ Phượng Tam Muội cư nhiên có suy nghĩ này, nàng nghĩ một cửa này của bà sẽ rất khó qua !
"Thiên Diệp, bà cố nhận con, con còn không kêu bà cố!" Độc Cô Dật Lan thúc giục.
"Bà cố…." Lần đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp kêu, còn hơi không được tự nhiên.
"Ha ha, bé ngoan." Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, tuy không thể tu luyện, nhưng tính tình lại cùng giống phụ thân nàng, rất cương trực. Nhưng lại khiến bà thích vô cùng!
"Con không thể tu luyện, những chuyện không có thì đừng nghĩ, cứ đây sống là được. Tuy rằng bà cố có một phen tuổi, nhưng cho con một cuộc sống an ổn vẫn làm được."
Người không thể tu luyện sống lâu cũng chỉ một trăm tuổi, mà giờ bà hứa cho nàng vài thập niên bình an vẫn là được.
"Bà cố..." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Phượng Tam Muội, trong lòng hơi cảm động.
"Viện của phụ thân vẫn còn, ta vẫn để người quét tước đúng hạn. Con cứ ở viện của phụ thân con đi. Thiếu thứ gì trực tiếp bảo tam bá đặt mua. Của con, ách, vị hôn phu và ca ca, cũng tạm thời tới đó ở đi." Phượng Tam Muội nhìn Tử Tiêu, nói: "Hắn cũng không thể tu luyện hả? Các con là quen biết thế nào?"
"Hắn có thể tu luyện." Độc Cô Thiên Diệp nói, linh lực d.a.o động rõ ràng như vậy cũng nhìn không ra sao.
"Thiên Diệp, ta cũng nhìn ra con là một người có chủ kiến. Con tìm vị hôn phu nên tìm một người như con. Bằng không khi con già đi, hắn lại còn rất trẻ, sẽ có rất nhiều vấn đề. Hơn nữa hắn vừa nhìn thì sẽ không là người bình thường, con đi theo hắn,sẽ mệt c.h.ế.t đi. Thừa dịp bây giờ còn chưa thành hôn, tự suy nghĩ cho tốt!"
"Bà cố, ngài không thể để tiểu Diệp nhi làm một người không chịu trách nhiệm !" Tính cách từ trước đến nay của Tử Tiêu lại xuất hiện .
"Ừ?"
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Tiểu Diệp nhi đã nói sẽ phụ trách với con, giờ ngài bảo nàng đổi ý, đây không phải bảo nàng làm một người không chịu trách nhiệm sao?"
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy nàng gật đầu, xoa xoa cái trán của mình, nói: "Ai, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta quản không được."
Phượng Tam Muội cho là hai người bọn họ đã có cuộc sống vợ chồng thực chất, mà Độc Cô Thiên Diệp thừa nhận chỉ là chuyện mình nói sẽ chịu trách nhiệm. Hiểu lầm cứ như vậy mà sinh ra !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-12-2-1.html.]
"Ta mệt mỏi, các con đi xuống trước. Dật Lan, con mang Thiên Diệp đi phòng ngũ đệ con đi." Phượng Tam Muội phất phất tay, để bọn họ đi về.
Ra khỏi viện, Độc Cô Dật Lan nói: "Ta mang con đi phòng ở của ngũ đệ trước, ngay trên ngọn núi đối diện kia. Con xem, là viện đó đó, bên trong có một cây đại thụ."
Độc Cô Thiên Diệp xa xa nhìn lại, nhìn thấy trên núi đối diện có một cái viện, không lớn, toàn bộ dùng đá cẩm thạch màu trắng xây thành.
Xuống núi lại vẫn đi bộ như cũ, sau khi ra khỏi nơi này có thể ngự không phi hành. Nếu tất cả mọi nơi đều không thể phi hành,vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Đi vào viện của Độc Cô Dật Hiên, Độc Cô Thiên Diệp không dám đi vào, có lẽ đây là cái gọi là cận hương tình khiếp.[tình cảm sợ hãi khi đến gần quê]
"Đi thôi. Ta thường xuyên đến xem viện của Ngũ đệ, không hoang phế như những viện khác." Độc Cô Dật Lan cửa viện ra rồi đi vào.
Độc Cô Thiên Diệp hít sâu một hơi, đi theo Độc Cô Dật Lan vào. Vừa vào cửa thì thấy hoa sơn trà nở đỏ như lửa trong sân.
"Không nghĩ tới phụ thân thích hoa này." Độc Cô Thiên Diệp cảm thán nói.
Trong sân rất đơn giản, trừ hoa sơn trà không có gì nữa. Xuyên qua sân, mấy người tới trước phòng ốc. Sau khi Độc Cô Dật Lan giới thiệu tất cả phòng một phen, thì để bọn họ tự nghỉ ngơi. Nói ngày mai lại dẫn bọn họ đi gặp Phượng Tam Muội, làm cho nàng dẫn bọn họ đi nhìn Độc Cô Vân Hằng.
Độc Cô Thiên Diệp tìm vị trí bên cạnh chủ ốc, sau khi nói câu các ngươi tùy ý với bọn Tử Tiêu thì đóng cửa . Tử Tiêu và Hác Bằng Du nhìn nhìn, đều tự tìm một gian phòng ở lại. Tử Tiêu đương nhiên ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du tùy tiện chọn một gian.
Vừa mới về gia tộc, nàng cần thời gian nhất định để thích ứng một chút.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Dật Lan tìm Độc Cô Thiên Diệp, nói hôm nay những người của mấy chi khác tới, thương nghị với Phượng Tam Muội ở phòng nghị sự chuyện của Độc Cô Thiên Diệp và biện pháp cứu trị Độc Cô Vân Hằng. Bọn họ phải trễ một chút mới có thể đi tìm Phượng Tam Muội. Khi hắn đến Độc Cô Thiên Diệp đang làm bữa sáng, vì thế hắn không chút khách khí ngồi xuống cùng ăn.
"Không nghĩ tới tay nghề Thiên Diệp tốt như vậy." Độc Cô Dật Lan khoa trương sờ sờ bụng hắn, ợ một tiếng, khiến hắn đột nhiên rất ngượng ngùng.
Đoán rằng thời gian tới rồi, bọn họ bắt đầu chậm rãi đi xuống núi. Còn tưởng rằng sau khi tới là có thể nhìn thấy Phượng Tam Muội, không nghĩ tới thị vệ nói những người đó đều còn ở bên trong. Bọn họ chỉ có thể đợi một chút.
Trong phòng nghị sự, Phượng Tam Muội nghe ý kiến mọi người, trong lòng lại nghĩ không biết lúc này Độc Cô Thiên Diệp đã rời giường chưa.
"Đại tẩu, giờ đã có Hỏa Long đan, khi nào thì chúng ta mới có thể chữa thương cho đại ca?" Chi thứ hai nhìn Phượng Tam Muội hỏi.
"Chữa thương không phải chỉ cần Hỏa Long đan là được. Tuy chúng ta đã có Hỏa Long đan, nhưng sau khi lão gia tỉnh lại nhất định phải lập tức tiến hành trị liệu. Giờ người của Công hội Luyện đan sư còn chưa đến, chúng ta chỉ có thể đợi." Phượng Tam Muội nói.
"Chẳng lẽ lần này Dật Lan không mời được Hắc Bạch Vô Thường sao?" Người của chi thứ ba hỏi.
"Không có, bọn họ đề cử sư điệt bọn họ đến."
"Sư điệt Hắc Bạch Vô Thường? Là quán quân đại hội luyện đan sư lần này - Bách Lý Tà đúng không ?"
Phượng Tam Muội gật gật đầu, nói, "Nhưng chúng ta cũng không thể chỉ có chiêu thức này. Chỉ cần là biện pháp có thể cứu trị lão gia, chúng ta đều phải thử một lần."
"Được."
"Còn chuyện gì không?" Phượng Tam Muội cảm thấy đây thân thể của mình gần đây càng ngày càng không tốt, vừa mới đứng lên không bao lâu đã mệt nhọc.
"Vì sao đại tẩu đồng ý cho phế vật kia về gia tộc?" Người của chi thứ ba đột nhiên mở miệng hỏi.