Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 9.1
Cập nhật lúc: 2024-10-16 22:31:19
Lượt xem: 20
"Khó trách lúc ấy sư phó nói một trăm ngàn tử tệ ít, ừ, lấy thân phận sư phó mà nói, quả thực thiếu. Lát nữa muội phải đòi thêm." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ha ha, ý này không tệ." Hác Bằng Du cười lớn.
"Đúng rồi, huynh biết người nào của Công hội Luyện đan sư không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Biết chứ, Công hội Linh sư và Công hội Luyện đan sư quan hệ không tệ, sao vậy?" Hác Bằng Du hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp mời Hác Bằng Du vào phòng, sau đó nói cho hắn chuyện của mình ở đại lục Huyền Nguyệt và mục đích đến đại lục Không Linh.
Độc Cô Thiên Diệp mời Hác Bằng Du vào phòng, sau đó nói cho hắn chuyện của mình ở đại lục Huyền Nguyệt và mục đích đến đại lục Không Linh.
"Ngát Hương hoa? Hình như đã thật lâu không nghe nói tới cái này. Hình như tiểu tử Thước Lượng kia từng nói với ta, Công hội Luyện đan sư vẫn luôn tìm kiếm cái này. Nhưng nói đã là chuyện thật lâu trước đây. Trở lại huynh sẽ hỏi thăm cho muội, để Công hội Luyện đan sư hỗ trợ tìm kiếm có lẽ sẽ tốt. Dù sao chỗ của Dương lão đầu người và dược liệu đều có rất nhiều. Đến đến đến, thừa dịp sư huynh ta không muốn đi ngủ, sẽ nói cho muội chút chuyện trên đại lục Không Linh. Miễn cho muội đi ra ngoài cái gì cũng không biết, quăng mất mặt mũi của sư huynh!"
Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, huynh ấy nói đúng mà!
Tuy Hác Bằng Du đại bộ phận thời gian đều ngủ, nhưng lại biết rất rõ ràng chuyện trên đại lục Không Linh, quận nào và quận nào quan hệ tốt, từng quận có thế lực gì gia tộc gì, đều biết rành mạch. Điều này làm Độc Cô Thiên Diệp rất hoài nghi, có phải bình thường hắn chia bản thân làm mấy phần ? Hay hắn là lão yêu quái sống thật lâu?
Nhìn thấy biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du cốc đầu nàng một phen, quát: "Ca ca mới 50 tuổi, sao lại là lão yêu quái gì chứ!"
"50 tuổi còn không phải lão yêu quái sao?" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nói thầm một câu.
Được rồi, đối với thế giới con người có thể sống mấy trăm hơn đến một ngàn tuổi này mà nói, 50 tuổi quả thực không tính lớn. Nhưng mà ——
"Giờ muội mới 18 tuổi."
Dọa? Hác Bằng Du dùng ánh mắt quái dị nhìn Độc Cô Thiên Diệp, 18 tuổi ? Hắn và sư phó vẫn nghĩ Độc Cô Thiên Diệp ít nhất cũng phải mấy chục gần trăm tuổi. Ở không gian thấp muốn tu luyện đến huyễn tôn cao nhất, không dùng một hai trăm năm là không có khả năng. Bọn họ nghĩ thiên phú của Độc Cô Thiên Diệp tốt lắm. Hơn nữa tuy nhìn nàng trẻ tuổi, nhưng người nơi này vốn liền chậm lão, hơn nữa đến cấp bậc huyễn tôn là phản lão hoàn đồng, cho nên căn bản không nghĩ nàng cư nhiên mới mười mấy tuổi!
"Muội thật sự chỉ có mười tám tuổi?" Hác Bằng Du nhịn không được hỏi lại một chút.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu. Cho huynh không cho nói thân phận sư phó với muội, hừ hừ, giờ cũng cho huynh nếm thử tư vị bị dọa.
"Oa, thiên tài, không, không phải thiên tài, yêu nghiệt !" Hác Bằng Du đột nhiên hô to, sau đó lấy thông tin thạch ra, rót linh khí vào, không đợi đối phương mở miệng đã nói, "Lão nhân, lão nhân, bảo bối, bảo bối! Ha ha!"
"Xú tiểu tử, bảo bối gì làm ngươi cao hứng thành như vậy?"
"Không phải bảo bối của ta, là bảo bối của chúng ta, ta cam đoan khi ngươi còn hưng phấn biết hơn ta !" Hác Bằng Du nghe thấy thanh âm Thì Hoằng Quy, úp mở nói.
"Ta lau, vậy ngươi còn không mau nói cho ta!" Thì Hoằng Quy bị Hác Bằng Du làm tò mò, nhịn không được lại nói tục.
"Bí cảnh Không Linh tiếp theo, Công hội Linh sư chúng ta có thể tham gia, ha ha!" Hác Bằng Du nói.
"Ai vậy? Phân hội nào?" Thì Hoằng Quy cũng không kích động như Hác Bằng Du nghĩ, "Sẽ không lại là giống lão nhị lần trước, gặp kẻ lừa đảo chứ?"
Lần trước người kia nói mình không đến 50 tuổi, kết quả khi vào bí cảnh Không Linh bị chặn bên ngoài. Để thế lực khác nhân hung hăng cười nhạo bọn họ một phen, Thì Hoằng Quy tức giận đến mức trực tiếp miễn chức hội trưởng phân hội kia !
"Ha ha, không có. Ta cam đoan không phải lừa gạt!" Hác Bằng Du vỗ n.g.ự.c cam đoan nói.
"Đó là ai ? Sẽ không là ngươi chứ? Ngươi 52 tuổi rồi, không hợp cách!"
"Sao có thể là ta? Ngươi để ta đi ta sẽ không về, ở nơi đó rảnh rỗi, ta sẽ ngủ không về luôn!"
"Ngươi dồ không tiền đồ ! ..."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du và Thì Hoằng Quy lại bắt đầu đại chiến nước miếng, nhịn không được xoa xoa trán, lên tiếng : "Sư phó."
"Ha, Thiên Diệp có đó sao ! Thế nào, gần nhất chuyện vui gì không? Có nhớ sư phó không?" Thì Hoằng Quy vừa nghe thấy giọng của Độc Cô Thiên Diệp, lập tức quăng Hác Bằng Du qua một bên , liên tục hỏi nàng mấy vấn đề.
"Sư phó, ta đang cần ngài đây ! Ta mới biết ngài là Tổng Hội Trưởng Công hội Linh sư, đang nghĩ tới ngài có phải nên bổ sung bái sư lễ cho ta hay không." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"A? Như vậy cũng có thể ?" Thì Hoằng Quy nói, "Thiên Diệp nè, con không được bị sư huynh con làm hỏng, hắn là một bà mối đó, đừng học theo hắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-9-1.html.]
"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được nở nụ cười.
"Lão nhân, ngươi không được bôi đen ta, ta khi nào thì xấu như vậy?" Hác Bằng Du nghe thấy Thì Hoằng Quy nói như vậy hắn, lập tức phản bác.
"Ngươi vẫn luôn như vậy!" Thì Hoằng Quy nói.
Nhìn bọn họ muốn cãi nhau, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Vừa nãy hai người nói chuyện gì ?"
"Đúng vậy, ngươi còn không nói cho ta người ngươi tìm là ai ?" Lúc này Thì Hoằng Quy mới nhớ chuyện Hác Bằng Du nói.
"Còn có thể là ai, tiểu đồ đệ của ngươi, tiểu sư muội của ta!" Hác Bằng Du đắc ý nói.
Tiểu sư muội này chọno ốt, cả người đều là bí mật, còn trẻ tuổi như vậy, chắc chắn có thể dọa đến lão nhân.
Quả nhiên ——
"Phốc!" Thì Hoằng Quy đang uống trà, nghe thấy lời nói của Hác Bằng Du, một miệng nước trà phun ra, thiếu chút nữa phun đến người đối diện hắn, may mà đối phương tránh mau, nhưng là vẫn có một chút trà tí b.ắ.n tung tóe đến góc áo của hắn. Hắn nhịn không được nhíu mày hô : "Sư phó!"
"Di, đại sư huynh ở đó sao ?" Hác Bằng Du nghe thấy người nọ mở miệng, nói, "Đại sư huynh, có phải huyynh lại bị lão nhân tai họa hay không? Lần này có phun nước lên quần áo của huynh không? Đệ nói cho huynh, đệ sẽ giúp huynh một đại ân!"
Đại sư huynh của Hác Bằng Du - Phong Khinh Nhiễm, cũng chính là người đang ở cùng Thì Hoằng Quy, hai năm nay luôn luôn tại các phân hội chọn lựa người có thể tham gia bí cảnh Không Linh hai năm sau, nhưng vẫn không tìm được. Giờ nghe Hác Bằng Du nói như vậy, hỏi: "Ai?"
"Tiểu sư muội? Chúng ta có tiểu sư muội lúc nào ?" Phong Khinh Nhiễm nghi hoặc nhìn Thì Hoằng Quy.
"Khụ khụ, chính là lần trước khi ta đi Xích thành. Lát ta lại nói cho ngươi!" Thì Hoằng Quy nói, "Xú tiểu tử, ngươi cần phải biết rõ ràng , tiểu sư muội ngươi có thể chứ?"
"Đương nhiên!"
"Ta không tin ngươi." Thì Hoằng Quy nói.
Hác Bằng Du đang đắc ý, nghe được Thì Hoằng Quy trong lời nói, một hơi thiếu chút nữa không thở lên.
"Thiên Diệp, ta hỏi con, con bao nhiêu tuổi?" Thì Hoằng Quy hỏi Độc Cô Thiên Diệp.
"18 tuổi ạ." Tuy lúc ấy chưa đến sinh nhật 18 tuổi đã tới đại lục Không Linh, nhưng giờ đã qua.
"Mười tám tuổi ?!" Thì Hoằng Quy không dám tin nói. Hắn và Hác Bằng Du luôn nghĩ nàng ít nhất cũng trăm tuổi ? Không nghĩ tới cư nhiên mới mười tám tuổi!
Phong Khinh Nhiễm nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp mới mười tám tuổi, mới dấy lên hy vọng, lại thất vọng rồi. Mười tám tuổi, cho dù hai năm sau cũng mới hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi nhân sao có thể đạt tới yêu cầu!
"Giờ cấp bậc của con là bao nhiêu?" Thì Hoằng Quy hỏi lại.
"Ách, này, thần vương trung cấp." Độc Cô Thiên Diệp vốn muốn gạt một chút, nhưng chuyện này với Công hội Linh sư rất quan trọng, nàng nghĩ nghĩ, vẫn nói thật.
"Phanh!" Chén trà của Thì Hoằng Quy và Phong Khinh Nhiễm rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Thần, thần vương trung cấp ?" Lần này Thì Hoằng Quy thật sự bị đả kích. Hắn biết thân phận Độc Cô Thiên Diệp, một người đến từ không gian thấp, mười tám tuổi, khi linh hóa gặp phải vấn đề trong linh hóa trận, hắn còn nghĩ nàng nhiều nhất đến cửa thần vương, còn nếu nàng ở huyễn tôn đỉnh phong, hai năm này sẽ tốn chút này nọ giúp nàng đột phá lên, không nghĩ tới nàng đã đến thần vương trung cấp!
Phong Khinh Nhiễm cũng bị đả kích không nhẹ, mình ba mươi tuổi đột phá đến thần vương, đã xem như thiên tài, không nghĩ tới hôm nay gặp một người so với mình trước đây còn yêu nghiệt hơn!
"Giờ các ngươi ở nơi nào?" Thì Hoằng Quy hỏi.
"Đằng các thành Phượng hoàng." Hác Bằng Du nói, "Nhanh chút nha, nếu chậm quá ta phải đi ngủ."
"Xú tiểu tử, ngươi chờ cho ta! Nếu ta chưa tới mà ngươi đi ngủ, ta lột da của ngươi ra!" Thì Hoằng Quy nói xong thì cúp thông tin thạch.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, chờ hắn một lời giải thích cho mình.
"Đây là một chuyện rất qua trọng, chờ sư phó đến đây lại cẩn thận nói cho muội." Hác Bằng Du đứng đắn khó có.
Không đến nửa giờ sau, Thì Hoằng Quy và Phong Khinh Nhiễm đã xuất hiện trước cửa phòng Độc Cô Thiên Diệp.