Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 30.4
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:50:45
Lượt xem: 12
"Vậy nàng tính đều mang theo bọn họ sao?" Tử Tiêu nhìn cước bộ xiêu vẹo của Độc Cô Thiên Diệp, đưa tay đỡ lấy nàng.
"Đương nhiên! Ta thu bọn họ nguyên nhân lớn nhất vì thực lực của bọn họ, không mang theo bọn họ, ta ít nhiều tổn thất!"
"Nhưng nhiều người như vậy nàng sao mang hết?"
"Hắc hắc, ngày mai ngươi sẽ biết, ưm..."
Uống có vẻ nhiều, hiện tại lại bị gió thổi qua, Độc Cô Thiên Diệp cảm giác đầu lưỡi của mình đảo quanh miệng, dưới chân cũng không vững. Lúc đi tới cửa, cửa có bậc cao, nàng bị vấp, người giống như bay thẳng về phía trước.
Tử Tiêu tay mắt lanh lẹ, kéo cánh tay của nàng, tay phải chụp tới eo ôm nàng vào lòng.
"Cẩn thận một chút."
Độc Cô Thiên Diệp bị vấp một cái càng cảm thấy đầu choáng váng, nàng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn đến cái cằm trơn bóng của Tử Tiêu, cùng bởi vì uống rượu mà môi càng thêm hồng nhuận. Nàng lấy tay đẩy n.g.ự.c hắn ra, nhìn khuôn mặt của hắn, hồi lâu phun ra một câu: "Ngươi lớn lên thật là yêu nghiệt!"
"Có đủ tư cách làm phu quân của nàng không?" Tay của Tử Tiêu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm đầy mị hoặc.
"Ưm, ngươi thích ta sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Thích." Tử Tiêu nói.
"Vì sao thích?"
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp mơ hồ, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng thổi sáo ở trong rừng cây, tiếng sáo của nàng, sự yên tĩnh ở trên người nàng làm cho tâm của ta lập tức yên bình còn có cảm giác ấm áp của gia đình, ta vẫn tìm kiếm lòng trung thành. Về sau sự thẳng thắn của nàng, cá tính của nàng, sự sát phạt quyết đoán của nàng, đều làm cho ta càng ngày càng thích. Tiểu Diệp Nhi, nàng làm cho ta mê muội."
Độc Cô Thiên Diệp cảm giác đầu càng ngày càng choáng váng, nhưng nhìn môi hắn hé ra hợp lại giống như quả táo màu hồng, quá mê người, rất muốn cắn một ngụm.
"Ngươi cúi đầu xuống đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Sao?" Tử Tiêu hỏi, nhưng vẫn cúi đầu xuống.
Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy cổ Tử Tiêu, sau đó đợi hắn cúi đầu, lập tức cắn lên.
"Tê..." Tử Tiêu không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp sẽ trực tiếp cắn lên, hít một hơi.
Độc Cô Thiên Diệp cắn một chút, không cảm giác, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m bờ môi một chút, cuối cùng còn mút môi hắn vào miệng một chút.
Không có hương vị của quả táo!
Độc Cô Thiên Diệp mơ mơ màng màng nghĩ, nghĩ lùi bước rời đi, nhưng bị Tử Tiêu phản ứng đáp lại, dùng tay trái ôm thắt lưng của nàng, tay phải giữ cái ót của nàng, không cho nàng có cơ hội rời đi, còn làm nụ hôn sâu sắc, nồng nhiệt hơn.
Đơn giản chỉ là chạm vào đã không thể thỏa mãn nội tâm khát vọng của hắn. Hắn dùng đầu lưỡi khiêu khích mở hàm răng của nàng ra, tìm đến cái lưỡi thơm tho của nàng, bắt đầu “công thành đoạt đất” ở trong miệng của nàng. Cảm giác nàng không thể hô hấp, hắn mới rời đi, môi nhếch lên một tia ái muội.
"Nàng mới là yêu tinh." Tử Tiêu ôm nàng thật chặt, cánh tay của hắn cứng đờ vì trong thân thể hắn không bình thường. Nếu không cực lực khống chế, hắn thực sự sợ chính mình sẽ làm ra chuyện đó.
"Ngươi là quả táo." Độc Cô Thiên Diệp vốn chính là choáng váng, bị Tử Tiêu hôn đến trời đất quay cuồng, đầu óc đã chìm vào hôn mê, "Ngươi cắn ta, ta cũng muốn cắn ngươi."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lại kéo đầu của Tử Tiêu xuống, cắn môi của hắn một ngụm! Tay còn lại đặt trước n.g.ự.c hắn không chịu an phận mà động đậy.
"Đây là nàng dụ dỗ ta!" Tử Tiêu gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp ôm Độc Cô Thiên Diệp đã say vào nhà.
Thực thô lỗ! Ánh trăng trực tiếp trốn vào bên trong tầng mây.
- - - o0o - - -
Ngày hôm sau Độc Cô Thiên Diệp tỉnh dậy rất trễ. Cảm giác đầu có chút đau, người cũng có chút choáng váng, không trách được toàn thân mềm nhũn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-30-4.html.]
Ôm cái gì đây? Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là n.g.ự.c của một người nam nhân, khụ khụ, mặc quần áo. Đầu thì nằm trên một cánh tay, một cánh tay khác trực tiếp ôm lấy bả vai của nàng. Mà tay của mình lại ôm hông của hắn, một chân trực tiếp khoát lên đùi của hắn!
Cái này là tình huống gì đây?
"Sớm!" Thanh âm của Tử Tiêu từ đỉnh đầu truyền đến.
Độc Cô Thiên Diệp đỏ mặt. Ai tới nói cho nàng biết, rốt cuộc sao lại thế này?
Tử Tiêu nhìn người đang mơ hồ ở trong lòng, cười thật thỏa mãn. Không nghĩ tới tối hôm qua nàng lại hôn hôn liền ngủ, làm cho hắn khó chịu cả đêm. Giờ nhìn biểu tình thẹn thùng của nàng, tâm hắn càng thêm vui vẻ.
Độc Cô Thiên Diệp lập tức ngồi xuống, nhìn quần áo chỉnh tề của hai người, nhẹ nhàng thở ra.
"Ha ha, sớm." Độc Cô Thiên Diệp nói, trong đầu hồi tưởng lại một màn tối hôm qua, nhất thời xấu hổ liền chui cả người vào trong chăn.
Cảm giác Tử Tiêu kéo chăn, Độc Cô Thiên Diệp nâng mặt lên, nhìn hắn xướt da môi cùng ánh mắt đáng thương, ma xui quỷ khiến nói câu: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
"Được." Tử Tiêu nhất thời cười sáng lạn giống như hoa nở rộ.
Nhìn hắn tươi cười, sao nàng lại cảm thấy chính mình bị hố? Thật sự là càng nhìn càng giống hồ ly!
Độc Cô Thiên Diệp rời giường thu thập xong, Tử Tiêu đã bưng điểm tâm đơn giản vào. Giờ nhìn hắn, nàng còn chút ngượng ngùng. Thật muốn kêu trời, tối hôm qua sao lại như vậy chứ...
Nói, vậy là nàng gục hắn xuống sao? Trở lại trên giường hình như là nàng trực tiếp đẩy ngã hắn xuống giường rồi cắn lên.
Càng nghĩ mặt càng đỏ, muốn c.h.ế.t quá!
"Nếu nàng còn nghĩ tới chuyện tối hôm qua, bây giờ ta không ngại làm lại một lần." Tử Tiêu đột nhiên mở miệng nói.
"Khụ khụ, khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp đang ăn cháo, nghe hắn vừa nói như vậy, uống chưa xong một ngụm, liền ho khan không ngừng.
"Cẩn thận một chút, lớn rồi, ăn cháo còn sặc." Tử Tiêu vỗ lưng của nàng nói.
Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được trợn trắng mắt, ngươi nếu không nói, ta sẽ bị sặc sao? !
Cơm nước vừa xong, Mậu Tâm và Mậu Ngôn tìm Độc Cô Thiên Diệp hỏi tiếp theo phải làm gì. Độc Cô Thiên Diệp để hắn trực tiếp triệu tập mọi người tập trung tại quảng trường. Mà Tử Tiêu, bị Độc Cô Thiên Diệp đá một cước đi rửa chén. Đạp hắn một cước xong, nàng buồn bực từ sáng sớm đến giờ mới thấy thoải mái.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Độc Cô Thiên Diệp giơ tay lên để mọi người im lặng, nói: "Hiện tại ta mang bọn ngươi đi một chỗ, các ngươi có thể ở nơi đó một lần nữa xây dựng thành thị mới."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, vung tay lên, đưa mọi người vào Luyện Yêu Hồ.
Mọi người đi vào đều kinh ngạc tò mò nhìn chung quanh.
"Nơi này là không gian của ta. Các ngươi có thể sống ở đây, muốn cái gì có thể nói với Đô Đô, lúc nào muốn đi ra ngoài có thể nói với ta. Thế nào, các ngươi có bằng lòng không?"
"Ha ha, chỗ này tốt, tiểu thư, chúng ta ở trong này một lần nữa xây dựng thành thị mới." Mậu Tâm nói.
"Nếu các ngươi đã nguyện ý, bây giờ đi ra ngoài chuyển đồ đi, trừ phòng ở ra, cái gì cũng có thể chuyển tới đây." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Cho các ngươi thời gian một ngày để thu thập, sáng mai ta phải rời khỏi. Cho đến bây giờ sư phụ và các sư huynh của ta còn không có tin tức của ta, họ sẽ lo lắng."
"Không cần tới một ngày, tối đa nửa ngày là xong." Mọi người nhìn thấy nơi này, đều muốn chuyển vào sớm một chút, ban đầu vốn rời đi có chút luyến tiếc nhưng bây giờ mọi người nghĩ mau mau tiến vào ở.
"Ở nơi này có thể tìm Đô Đô. Người thân của ta cũng ở trong này, hiện tại đang được huấn luyện. Ưm, thời gian nơi này trôi qua nhanh hơn so với bên ngoài, ở đây các ngươi có thể tu luyện rất tốt. Nếu có thể, Đô Đô sẽ an bài huấn luyện cho các ngươi. Tốt lắm, bây giờ đi thu thập đồ đạc đi, giữa trưa hôm nay ta mang bọn ngươi rời đi, còn vấn đề nào không?" Độc Cô Thiên Diệp mang mọi người về lại quảng trường.
"Không có vấn đề!"
Tiểu Hỏa yêu cầu đi ra giám sát mọi người chuyển nhà, khụ khụ, kỳ thật là sợ bọn họ có cái gì quên mất. Tiểu Ngân thấy Tiểu Hỏa đi ra, hắn cũng đi ra theo, hai người chạy tới chạy lui quán xuyến, xem thử mọi người có quên mất hoặc bỏ qua cái gì không.