Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 9-2.1

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:58:22
Lượt xem: 47

Độc Cô Thiên Diệp đi vào gian phòng tối, thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ nhỏ để nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Đây là căn phòng lớn nhất trong Hình đường, lớn hơn vài lần so với nhà giam bình thường. Trên tường có bày đầy đủ hình cụ, bên trên còn dính máu. Giữa căn phòng còn có một cây cọc, bên trên có thiết liên thô thô, dưới ánh lửa mờ nhạt loé lên một cái, có vẻ phá lệ âm trầm.

Lúc này, bốn người bên trong đang thẩm vấn một đệ tử phản bội. Hai người ngồi trên ghế ở phía trước, hai người khác đứng bên cạnh người kia, trong đó có một người giẫm lên lưng người bị thẩm vấn. Người đó trải qua nghiêm hình tra tấn đã không còn khí lực, quỳ rạp trên mặt đất, hô hấp khi có khi không.

“Nói đi, vì sao ngươi muốn phản bội Linh Vị thần thánh, gia nhập vào Ám các không sạch sẽ kia?” Người ngồi trên ghế bên trái dũa móng tay của mình (Yu: cái thời này cũng có đồ dũa móng tay hả trời o_O), đầu không ngẩng lên, hỏi.

Người kia hiển nhiên là sắp không xong, nhưng hắn vẫn dùng hết khí lực cuối cùng, nói: “Ta đã nói rồi… ta không có… phản bội Linh Vị… cũng không có gia nhập… Ám các…”

Những người ở đây hiển nhiên là không tin lời hắn nói, bàn chân trên người người đó dùng sức, m.á.u tươi từ miệng hắn liền chảy ra từng ngụm.

“Ta không… phản bội Linh Vị…” Người đó nói lần cuối cùng, không chịu nổi tra tấn, đã chết.

“Chậc chậc, nhanh c.h.ế.t như vậy.”

“Đây là người thứ mười ba.”

“Ngày mai tiếp tục, dù sao thì trong ngục cũng có nhiều người. Chúng ta nhất định phải bắt hết đám Ám các kia. Không nghĩ tới bọn chúng dám trà trộn vào tổng bộ, Điện chủ vô cùng tức giận. Đi thôi, về ngủ. Mỗi đêm phải tới đây một chuyến, lãng phí biết bao nhiêu thời gian ngủ của ta.” Thu hồi đồ dũa móng, người nọ đứng lên đi ra ngoài. Ba người khác cũng đi ra theo hắn.

Độc Cô Thiên Diệp và Thương Cẩn đứng nhìn ngoài cửa, không ai nói gì. Nhìn thấy người bên trong sắp đi ra ngoài mà Độc Cô Thiên Diệp vẫn không có phản ứng gì, Thương Cẩn cũng chỉ đứng bất động. Làm cho người ta kinh ngạc chính là, bốn người Thần điện kia đi ngang qua trước mặt họ, lại giống như không nhìn thấy, lập tức rời đi.

Sau khi những người đời đi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn trong phòng không còn ai, trong mắt thoáng qua tia âm trầm. Thần điện thần thánh không nhiễm bụi trần trong mắt người ngoài, thực ra chỉ là ngụy quân tử khoác hào quang thánh khiết.

Đối với việc này, Thần Điện chủ không thể nào không biết, giống như việc hắn không thể không biết chuyện của Hoạt Quy năm đó.

Độc Cô Thiên Diệp thoáng nhìn qua Thương Cẩn, tiếp tục kiểm tra từng phòng một.

“Ngươi đang tìm người?” Thương Cẩn đè thấp âm thanh hỏi.

“Phải.” Độc Cô Thiên Diệp không phủ nhận.

“Mới vừa rồi những người kia không nhìn thấy chúng ta, là do ngươi làm?” Thương Cẩn nghẹn vấn đề này đã lâu, cuối cùng cũng hỏi ra.

“Là bằng hữu ta làm.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nàng để Giáng Vực hỗ trợ, làm cho nơi này rơi vào trạng thái bán ảo cảnh.

Độc Cô Thiên Diệp tìm được nhà giam trong miệng người đó, nhìn qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy bên trong giam mấy mươi người. Nàng nhìn qua một lượt, không thấy Hữu Vô gia gia, cũng không thấy Viện trưởng cùng ngoại công. Vì không muốn nhận sai người, nàng lấy hai bức họa Ta Phàm đưa ra xem.

“Có người ngươi muốn tìm không?” Thương Cẩn hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, xoay người rời đi. Sau đó nàng đi những nơi khác trong Lôi điện tìm thử, vẫn không phát hiện ra người mình muốn tìm. Lúc này thì trời cũng gần sáng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-9-2-1.html.]

“Ngươi không cứu họ sao?”

Đi trên đường, Thương Cẩn nhìn Độc Cô Thiên Diệp rời đi không chút do dự, nhịn không được mở miệng hỏi. Nữ nhân không phải đều mềm lòng sao? Vì sao nhìn thấy những người bị giam thì nàng lại thờ ơ như vậy?

“Vì sao ta phải cứu bọn họ? Cứu bọn họ, sáng mai bị người Thần điện biết, đến lúc đó sẽ tăng cường đề phòng ở Thánh Hải thành, đối với ta cũng không phải là lợi thế. Sao ta phải đi làm những chuyện nhọc công này? Ta lại không biết bọn họ.”

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, gọi Tiểu Ngân ra, rời đi. Tới ngã tư, nàng chọn hướng tới Tế đàn. Thưởng Cẩn cũng theo nàng tới Tế đàn.

Khác với ban ngày, lúc này, Tế đàn có vẻ ma mị, hai cây cột màu đen phản phất toát ra tia hắc ám.

Độc Cô Thiên Diệp đứng dưới Tế đàn, nghĩ đến hình ảnh Thạch Nam nhoáng lên rồi biến mất không thấy tăm hơi, nàng nghĩ Tế đàn này chắc chắn có cơ quan. Bảo Thương Cẩn tìm chỗ nấp, nàng đi lên Tế đàn, trong đầu đột nhiên thoáng lên rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh đều là một nữ nhân tao nhã cao quý, nàng nói với Thiên Diệp là nàng đi trên một con đường hạnh phúc thoải mái, đi theo tín ngưỡng, có thể là suốt đời. Trong đầu Độc Cô Thiên Diệp lặp đi lặp lại lời nói, nhưng trong lòng lại có cảm giác mình đi trên đường không có ngày về.

“Nơi này có vẫn đề.”

Giáng Vực đột nhiên xuất hiện bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nắm tay nàng lại. Sương trắng trong tay hắn nhanh chóng lan tỏa, bao quanh Độc Cô Thiên Diệp. Đột nhiên, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại từ trong hình ảnh đó.

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp khôi phục, Giáng Vực nói: “Trong hai cây cột kia hẳn là có hoàng thạch.”

“Hoàng thạch?”

“Ừm.” Giáng Vực gật đầu, “Hoàng thạch cũng là một loại ảo thạch, hoàng thạch thành tinh sau khi bị thuần hóa sẽ bố trí ảo cảnh dựa theo tư tưởng của chủ nhân, có tác dụng tẩy não. Hai cây cột kia hẳn là có hoàng thạch, vừa rồi ngươi chính là bị ảo cảnh tẩy não.”

Nghĩ tới mình suýt chút nữa bị tẩy não, đi theo một tín ngưỡng chưa từng thấy, nữ nhân tâm địa ác độc, Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được mắng.

“Cảm ơn ngươi, Giáng Vực.” Độc Cô Thiên Diệp thiệt tình cảm tạ. May mắn là có Giáng Vực, bằng không thì nàng không còn là nàng nữa.

“Ha… Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là rất ghét hoàng thạch.” Giáng Vực hình như là lần đầu tiên được người ta cảm ơn, có chút ngượng ngùng, “Đa phần hoàng thạch đều tinh quái tà ác, thích bóp méo tư tưởng người khác, vứt hết mặt mũi huyễn thạch chúng ta.”

“Khụ khụ.” Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Giáng Vực làm cho nghẹn một chút, “Ta không thể cứ đứng trong lịnh vụ của ngươi.”

“Có ta ở đây, ngươi làm cho nó không tồn tại là được.” Giáng Vực nói, “Vừa rồi ta không nghĩ ở đây có hoàng thạch tinh quái, làm cho nó chui vào trốn. Nơi có ta, khi nào thì tới lượt nó tác quái.”

“Ừ. Ban ngày ta nhìn thấy người lúc trước mang Hoạt Quy đi ăn thịt người, ta đoán chắc là Hoạt Quy đang ở trong này.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Cho nên ta muốn nhìn xem ở đây có cơ quan hay không?”

“Này…” Giáng Vực còn chưa nói xong, đột nhiên nói, “Có người tới.”

Độc Cô Thiên Diệp cũng nhìn thấy được, nàng mang Giáng Vực vào Luyện Yêu hồ, thông qua Luyện Yêu hồ quan sát tình huống bên ngoài. Chỉ thấy Thạch Nam một tay dẫn theo một tiểu hài tử, chậm rãi đi vào Tế đàn. Nhìn thấy nam hài trong tay hắn, Độc Cô Thiên Diệp cùng Giáng Vực hiểu được, đây nhất định là thức ăn chuẩn bị cho Hoạt Quy. Hai đứa nhỏ kia hồn nhiên không biết tai nạn sắp sảy ra với mình như thế nào.

Độc Cô Thiên Diệp giống như nhìn thấy cảnh tượng buổi chiều hôm đó, Tiểu Thiên Diệp nhìn thấy tất cả. Gương mặt bọn nó tái nhợt, giống như gương mặt nhỏ nhắn như tờ giấy của Tiểu Thiên Diệp lúc trước.

“Ta muốn cứu nó.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn nam hài trong tay Thạch Nam, nói.

Loading...