Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 19.2

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:33:56
Lượt xem: 38

"Ngươi muốn g.i.ế.c ngoại tôn của ta, ngươi còn hỏi ta là ai?" Mạc Chấn Đình nói.

Độc Cô Thiên Diệp nói Tiểu Hỏa bay đến chỗ của mấy người Mạc Chấn Đình, nói với Vũ Phách Thiên: "Đương nhiên bọn họ tới giúp ta! Cũng là người lấy đi tính mạng của các ngươi!"

"Nha đầu, ra phía sau đi, cẩn thận lát nữa bị thương." Mạc Chấn Đình nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghe lời lùi về phía sau Mạc Chấn Đình và mấy người Mạc Trì. Nhìn bọn họ đứng ở phía trước ngăn cản nguy hiểm cho mình.

"Hừ, mặc kệ các ngươi là ai, đã cùng bọn với hắn thì bắt toàn bộ." Vũ Phách Thiên bay lên không trung, nói với Mạc Chấn Đình.

Mười mấy thuộc hạ đều là thân tín của hắn, tất cả đều là huyễn hoàng, thấy Vũ Phách Thiên bay lên không trung, bọn họ cũng bay lên đứng ở phía sau hắn.

"Tiểu sửu nhảy nhót (giống chú hề nhảy vui) mà thôi." Mạc trì nói, "Phụ thân, để mấy huynh đệ bọn con đến tiếp bọn họ!"

Mạc Chấn Đình ngủ hơn một năm, hiện tại thân thể cũng chưa hồi phục lại, mấy người Mạc Trì không dám để ông đi ứng chiến.

"Đại cữu cữu (cậu cả), Thần điện của bọn họ thích nhất là lấy nhiều khi ít, lần này các cậu học tập đi." Độc Cô Thiên Diệp nói. Thời gian mấy người Mạc Trì thăng cấp ngắn hơn Vũ Phách Thiên nhiều, nếu một chọi một thì chỉ sợ bọn họ sẽ thua thiệt.

"Được. Thiên Diệp, cháu lui xa một chút, lâu rồi các cậu vẫn chưa có hoạt động gân cốt nên tay chân hơi ngứa, lát nữa có đánh nhau sợ lại đả thương cháu." Mạc lão tam cười hì hì nói.

"Thật lải nhải." Độc Cô Thiên Diệp trả lời, để Tiểu Hỏa bay xa xa một chút.

Sau khi đi vào thế giới này thì đây là lần đầu tiên có người thay nàng chắn phong che vũ (chắn gió bão), cũng là lần đầu tiên có người để nàng đứng xa một chút xem cuộc chiến.

"Cảm giác này thật tốt. Nhưng chỉ có thể cảm nhận một chút. Bằng không mình cũng sẽ lười biếng." Độc Cô Thiên Diệp vừa xem vừa cảm khái nói.

"Sau này Tiểu Hỏa cũng có thể chắn phong che vũ cho tỷ tỷ!" Tiểu Hỏa thông qua khế ước nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Ha ha, ta đây sẽ chờ Tiểu Hỏa mau mau lớn lên." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Ca ca, bọn họ thật là lợi hại!" Đồng Đồng trợn mắt há mồm nhìn cuộc chiến. Huyễn tôn chiến đấu, đó là cỡ nào khó có thể nhìn thấy!

Lúc này Bạch Ngân tỉnh lại, nhìn thấy Đồng Đồng, còn nghĩ rằng hắn cũng bị người của Thần điện giết, nhất thời vô cùng đau xót.

"Gia gia tỉnh rồi!" Thấy Bạch Ngân tỉnh lại, Đồng Đồng cao hứng nói, nhưng thấy vẻ mặt ưu thương của Bach Ngân liền khó hiểu hỏi, "Gia gia làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

"Các người chưa chết." Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn Bạch Ngân liền nhìn ra ông đang nghĩ gì, mở miệng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-19-2.html.]

"Ừ." Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, lúc này Bạch Ngân mới nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trên lưng phượng hoàng liền kinh ngạc ngồi dậy. Thế này mới cảm giác được thương thế của mình đã tốt hơn nhiều. Nhìn đằng trước, hai nhóm người đang đánh nhau, đúng là mấy người Mạc Trì. Nhìn ra được mấy người bọn họ đánh rất hưng phấn.

"Đây là có chuyện gì?" Bạch Ngân hỏi. Hắn nhớ trước khi ngất hắn biết mình đã rơi xuống vách núi đen.

"Là ca ca cứu gia gia. Sau đó mấy người thúc thúc đánh nhau với đám người xấu." Đồng Đồng nói sơ qua, nhưng quá trình cũng không khác là mấy.

"Thật sự cảm ơn các người." Bạch Ngân nói lời cảm ơn với Độc Cô Thiên Diệp. Vốn nghĩ mình và Đồng Đồng cũng chưa chắc đã tránh được kiếp nạn này, không ngờ tới sẽ được bọn họ cứu.

"Gia gia luôn chiếu cố ngoại công của cháu. Chúng ta vẫn không biết làm sao để cảm tạ gia gia!" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Với lại Đồng Đồng rất ngoan, một người sống ở trên đời thì rất đáng thương."

"Chủ nhân, bọn họ đánh xong." Tiểu Hỏa mở miệng nói, sau đó bay qua, đúng lúc nhìn thấy Mạc Trì đánh Vũ Phách Thiên ngã xuống, nàng liền phun ra hỏa diễm, thiêu đối phương sạch sẽ. Sau đó bay một vòng quanh chiến trường, thiêu hủy toàn bộ người của Thần điện.

"Ách (làm kinh ngạc)." Mọi người nhìn động tác của Tiểu Hỏa, không nói gì.

"Chủ nhân, ta giữ nhẫn của bọn họ lại rồi." Tiểu Hỏa nói. Nàng hạ xuống để mấy người Độc Cô Thiên Diệp đi xuống, hóa thành hình người, chạy đến chỗ tro cốt rồi thổi liền lộ ra nhẫn. Nàng nhớ kỹ những lời dạy bảo của Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi nha." Độc Cô Thiên Diệp buồn cười nhìn Tiểu Hỏa. Ánh mắt của mọi người đều nhìn ra bộ dáng tham tiền của Tiểu Hỏa, đột nhiên nàng cảm thấy có phải sự dạy dỗ của mình xảy ra vấn đề không.

"Vì sao giữ nhẫn không gian lại?" Tiểu Bạch Cầu không biết từ lúc nào lại ngồi trên vai Độc Cô Thiên Diệp, chớp mắt to hỏi Tiểu Hỏa.

"Bởi vì tỷ tỷ nói, chúng ta có nhiều người nên cần rất nhiều tiền để nuôi." Tiểu Hỏa nói.

"Người ta đã biết. Sau này người ta cũng sẽ làm vậy." Tiểu Bạch Cầu nói, giơ móng vuốt nho nhỏ của nó lên.

"Phốc!" Mọi người đều bị bộ dáng lưu manh của Tiểu Bạch Cầu chọc cười.

Thần điện.

Một thủ vệ đang canh giữ bên ngoài từ đường của Vũ điện, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng ‘ba’. Thần kinh thủ vệ rung lên, cứng nhắc quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Mỗi lần đều đến lượt ta thì gặp chuyện không may sao?"

Mặc dù trong lòng không yên nhưng vẫn kiên trì đi vào. Nhìn thấy mệnh bài trên vị trí cao nhất vỡ thành bột phấn, hắn dụi mắt, lẩm bẩm nói: "Nhìn lầm rồi, ta nhìn lầm rồi..."

Nhưng mặc kệ hắn phủ nhận như thế nào vẫn là mệnh bài ở vị trí cao nhất, phía trước mệnh bài vẫn là tên Vũ Phách Thiên.

"Xảy ra, xảy ra, xảy ra chuyện lớn rồi, mệnh bài của Điện chủ vỡ thành bột phấn rồi..."

Loading...